Lúc Kiều Sở tỉnh lại, cảm thấy đầu óc choáng váng. Nàng mở mắt ra, nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, mới nhớ tới tình cảnh của mình. Ồ, phải, nàng đang ở chỗ Cẩm Y.

Nghĩ như vậy, nàng quay đầu, quả nhiên liền nhìn thấy Cẩm Y đang lẳng lặng nằm bên cạnh mình. Nàng nhịn không được cười cười, nhào về phía trước, lập tức nhào tới trên người Cẩm Y, sau đó chủ động làm nũng trong ngực hắn. Cẩm Y ngủ rất nông, bị nàng náo loạn, lập tức tỉnh lại. Rất ít người dám đánh thức Cẩm Y khi đang ngủ. Nhưng mà, lần này hắn bị Kiều Sở đánh thức, lại không có chút tức giận nào —— thậm chí còn mang theo sung sướng cùng vài phần khẩn trương không dễ phát hiện.

"Cảm giác... Thế nào rồi.” Cẩm Y thấy nàng tỉnh lại, liền nói với nàng, đồng thời chậm rãi ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu cẩn thận nhìn sắc mặt của nàng.

"Cái gì thế nào?" Kiều Sở đối với vấn đề của hắn có chút không rõ ràng: “Không có thế nào nha..."

"... Vậy thì tốt rồi." Cẩm Y nghe xong, liền nhẹ nhàng nhếch khóe môi, vẫn nhìn nàng, trên mặt mang theo sung sướng không kiềm chế được: "Không thế nào là tốt rồi.”

*Từ đoạn này đổi xưng hô của nữ chính với Cẩm Y

“Hôm nay huynh sao lại có chút kỳ quái." Kiều Sở nói xong, đồng tử chuyển động, bỗng nhiên nhíu mày. Nàng cảm thấy trên người có chút cảm giác trói buộc, sau lưng cũng có một chút đau đớn vi diệu. Nàng liền đưa tay vào trong áo, nghi hoặc sờ sờ.

"Đừng đụng..." Cẩm Y vội vàng nắm lấy tay nàng, thấp giọng ngăn cản nói: "Dưỡng thương đấy.”

Bị thương? Kiều Sở nghi hoặc nhìn hắn, nói: "Cái gì bị thương?"

Nàng... nàng không nhớ sao?" Cẩm Y buông tay ra, trên mặt biểu hiện ra kinh ngạc: "Không nhớ rõ mình bị thương như thế nào sao?”

Kiều Sở lắc đầu.

Trong con ngươi Cẩm Y liền nhiễm lo lắng cùng phẫn hận: "Vậy đến tột cùng Mộc Thanh Phong đã làm gì nàng. Lại làm cho nàng sợ đến không chịu nhớ lại.”

Chuyện cẩu huyết sợ đến mất trí nhớ này là chuyện gì xảy ra... Mà Mộc Thanh Phong... Mộc Thanh Phong...?

"Mộc Thanh Phong. Đó là ai vậy?" Kiều Sở siết chặt ngón tay, cảm thấy trong lòng có chút không nói rõ cảm xúc.

"Chỉ là một tên ác nhân mà thôi." Cẩm Y liền nhíu chặt mày, sắc mặt âm trầm xuống, nói: "Hắn cùng ta xưa nay có hiềm khích với ta, ta lại không biết. Hắn lại ngoan độc như thế, không chỉ liên lụy đến nàng, mà còn đối với nàng... Như vậy!” Hắn nói xong, nắm chặt nắm tay, trong mắt lộ ra vẻ âm độc: "Nàng cũng không cần lo lắng. Hắn ta, hắn ta không thể làm gì nàng nữa.”

Mà Kiều Sở đã bất tri bất giác đem góc áo xoa đến nhăn nheo, nghe hắn nói như vậy, liền hàm hồ gật đầu. Nàng cúi đầu, cảm thấy đầu óc mình có chút rối loạn, thế nào cũng không rõ ràng. Có thứ gì đó trong đầu nàng vi diệu lóe lên, nàng thế nào cũng không bắt được.

Hình như có cái gì không đúng, nhưng cũng hình như không có gì không đúng. Suy tư một lát, Kiều Sở xoa xoa đầu có chút trướng đau, nghi ngờ chỉ là mình suy nghĩ nhiều.

Bỏ qua suy nghĩ kh

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play