Kiều Sở gắt gao ôm cánh tay Mộc Thanh Phong, hạn chế động tác của hắn, như thế nào cũng không buông tay: "Nhất định phải cắt tay sao..." Cô mím môi, vẻ mặt đau lòng: "Dùng máu của ta không được sao!"

“Không được. Nó nhận máu, không phải máu người không được, không phải máu của cùng một người thì không được.” Mộc Thanh Phong vừa đáp, một bên nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Kiều Sở. Bởi vì lời này của Kiều Sở, hắn rất cảm động, nhịn không được lại ôm bả vai Kiều Sở, nói: "Nàng có thể nói như vậy, ta đã vui vẻ nói không nên lời rồi... Bị hai đao thì có là gì.”

“...... Vậy cũng không thể như vậy được..." Mặc dù biết được điều này, Kiều Sở vẫn ôm cánh tay Mộc Thanh Phong, không muốn buông tay: "Hiến máu, lấy mấy trăm ml còn phải cách nhau nửa năm mới lấy, còn đây ngày hôm qua vừa mới lấy máu, hôm nay lại muốn lấy... Đây có phải là trò đùa đâu, máu trong cơ thể, không phải là chỉ lấy một lần!" Kiều Sở nói xong, cúi đầu nhìn cánh tay trái được băng bó của Mộc Thanh Phong, càng nhìn càng khó chịu. Cắn môi ngẩng đầu, nàng không được tự nhiên hỏi hắn: "Thật sự không lừa ta sao? Chỉ có thể là máu của một người?"

“Đương nhiên không lừa gạt. Nếu không, trên đường tùy tiện kéo người tới, cho chút tiền là lấy máu được hay sao.” Mộc Thanh Phong nói xong, trong lòng cảm động vì Kiều Sở quan tâm đến hắn. Hắn lại thấy Kiều Sở khổ sở, liền đưa tay dùng sức ôm lấy eo nàng, nhẹ nhàng trấn an: "Không cần lo lắng...Ngày xưa ta cũng thường chảy máu, lần nào cũng nhiều hơn bây giờ nhưng cũng không có nhiều tác dụng như lúc này. Vì vậy, bây giờ chảy máu, ta rất hạnh phúc."

Kiều Sở nghe, mím môi, đồng thời giơ tay lên, dùng sức ôm lấy bả vai Mộc Thanh Phong, ôm cả người Mộc Thanh Phong vào trong ngực mình: "Ta ghét huynh quá! Trong quá khứ huynh thường chảy máu và chảy rất nhiều hoặc bất cứ điều gì ... Mỗi lần huynh đều nói những lời như vậy sẽ làm cho ta đau lòng..." Nàng nói giọng nói càng ngày càng thấp, ôm Mộc Thanh Phong càng ngày càng dùng sức. Dừng một chút, nàng bỗng nhiên nói: "Mộc Thanh Phong. Ta sẽ không bao giờ để huynh chảy máu nữa. Ta sẽ bảo vệ huynh và không bao giờ làm huynh đau nữa.” Nàng nói ngữ khí kiên định, lại cực kỳ nghiêm túc lặp lại nói: "Mộc Thanh Phong, ta sẽ bảo vệ huynh.”

Trái tim Mộc Thanh Phong bỗng dưng nhảy dựng lên. Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc lại kiên định, theo bản năng thấp giọng nói: "Nàng bảo vệ ta sao..." Hắn nói, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Cảm giác ấm áp ấm áp từ đáy lòng chảy đến tứ chi, ngăn cản cũng không đỡ được, làm cho Mộc Thanh Phong cảm thấy cả người mình đều mang theo cảm giác hạnh phúc mãnh liệt, thậm chí đều có chút phiêu phiêu đứng lên. Hắn bất giác nắm chặt tay Kiều Sở, nhẹ giọng nói: "Kỳ thật, nàng vẫn luôn bảo vệ ta... Có nàng ở đây, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, trong lòng ta cũng không để ý, lúc không gặp được nàng, trong lòng ta lạnh hơn mười mấy năm..."

Kiều Sở liền ô

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play