Thời gian đã gần trưa.
Mộc Thanh Phong tựa vào tường, nửa
híp mắt, từng chút từng chút nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng Kiều Sở có vẻ vô cùng
thích. Trên đầu gối của hắn, Kiều Sở gối lên trên, giống như mèo con làm một
đoàn, đang ngủ say.
Băng bó vết thương, hầm canh gà, ôm hắn
nói chuyện... Nàng vội vàng chăm sóc hắn cả đêm mang rồi lại cả buổi sáng, vừa
rồi mới bị hắn dỗ dành ngủ thiếp đi.
"Có nàng chiếu cố như vậy, chịu
bao nhiêu nhát đao cũng đáng..." Mộc Thanh Phong vuốt ve Kiều Sở, nhẹ giọng
lẩm bẩm: “Nhưng mà... Không ngủ cũng không tốt, mệt mỏi thì phải làm sao bây giờ."
Nói xong, hắn kéo chăn lại cho Kiều Sở, sau đó cầm lấy canh gà còn ấm bên cạnh,
chậm rãi uống một ngụm... Đây là canh Kiều Sở tự tay nấu.
Chọn lọc bỏ qua tài nấu nướng của Kiều
Sở kém xa mình, Mộc Thanh Phong từng chút từng chút nhấm nháp, không nỡ uống hết...
Thật sự muốn giấu mấy miếng xương gà để lưu lại làm kỷ niệm.
Đem một chén canh gà còn sót lại uống
thêm vài ngụm, hắn không nỡ uống xong, liền cẩn thận thả chén trở về. Đặt bát
xuống, hắn cúi đầu và nhìn Kiều Sở.
"Kiều Sở sao có thể đáng yêu như
vậy", “Kiều Sở thật dịu dàng", "Kiều Sở thật ấm áp", "Ở
cùng Kiều Sở thật thoải mái", "Ôm Kiều Sở thật vui vẻ",
"Cùng Kiều Sở ở chung một chỗ thật hạnh phúc", "Thật là muốn ở
cùng một chỗ với Kiều Sở cả đời", "Muốn cùng Kiều Sở hòa cùng một chỗ"...
Đồ vật trong đầu Mộc Thanh Phong lộn xộn, nhưng tất cả đều có thể đánh dấu một
cái nhãn "có liên quan đến Kiều Sở".
"Chậc chậc, còn chưa uống hết ——
ai ôi, mau nhìn xem, mau nhìn khuôn mặt này xem, đây thật đúng là hận không thể
ôm muội muội ở trên giường mà yêu thương." Ngay khi Mộc Thanh Phong ngẩn
người nhìn chằm chằm Kiều Sở, nữ tử áo đỏ mang theo thanh âm trêu chọc bỗng
nhiên vang lên. Mộc Thanh Phong nghe vậy giật mình, vội vàng theo bản năng lấy
tay vuốt ve Kiều Sở, lại theo bản năng thả tay trở về, đồng thời xấu hổ nói:
"Đừng nói bậy!"
“Ai nha, ta là nói thật, làm sao có
thể nói bậy đây." Nữ tử áo đỏ trách móc, trốn ở phía sau nữ tử dịu dàng,
nói: "Hơn nữa, tiểu ca thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, sao
có thể đối với cô nương hung dữ như vậy, đều dọa người ta." Nàng đang tức
giận, nữ tử dịu dàng bị nàng dựa vào thì yên lặng dịch thân thể, cách nàng xa một
chút, tiếp tục may vá xiêm y trong tay.
"Ai nha, tỷ tỷ sao có thể lãnh đạm
như vậy." Nữ tử áo đỏ mẫn cảm chú ý tới hướng đi của nữ tử dịu dàng, vội
vàng lại băng băng tiến lại gần, không để ý đến Mộc Thanh Phong nữa: "Chậc
chậc, tay nghề thêu này của tỷ tỷ đúng là tốt, y phục này một cái so với cái mới
đều đẹp hơn." Tiến đến bên cạnh nữ tử dịu dàng, nữ tử áo đỏ cười đến híp mắt,
chậc chậc khen ngợi.
Nữ tử dịu dàng không để ý tới nàng.
"Ai, tỷ tỷ, ta vừa mới phát hiện,
y phục của ta cũng bị rách!” Nói xong, nữ tử áo đỏ mặt không đổi sắc xé rách
tay áo của mình, sau đó đem tay áo rách đưa đến trước mặt nữ tử dịu dàng:
"Tỷ tỷ, sửa cho ta một chút được không?”
Nữ tử dịu dàng không để ý tới nàng.
"Ai nha, tỷ tỷ cúc áo này của tỷ
có phải hơi lỏng lẻo hay không? Hay là muội muội làm cho nó chặt nhé?” Nữ tử áo
đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.