Rõ ràng là cửa sổ đang đóng, nhưng Kiều Sở lại cảm thấy gió thổi từng trận. Ánh nến trong tay không gặp gió mà tự tắt khiến lông tơ trên người nàng dựng đứng, nổi hết da gà da vịt. Cứu với, chuyện gì đang xảy ra thế này! Lần đầu tiên nàng trông thấy thi thể, ai cũng đều trong trạng thái chết đi vô cùng dữ tợn, Kiều Sở lùi về sau hai bước, bị dọa sợ đến mất cả lý trí.

Đúng lúc này, có một bàn tay bỗng nhiên che miệng Kiều Sở lại. Kiều Sở mở to hai mắt, nhịn không được thét chói tai, nhưng vì miệng đang bị che mà âm thanh bị chặn không phát ra thành tiếng. Nàng bối rối liều mạng giãy dụa, nhưng lại bị khống chế vô cùng gắt gao, thậm chí một chút âm thanh giãy dụa cũng không có.

Cửa chính lẫn cửa sổ đều bị đóng lại, người này làm thế nào mà tiến vào đây không một tiếng động! Rốt cuộc là người hay là quỷ đây? Lúc này Kiều Sở thật sự rất muốn khóc.

“Đừng sợ… là ta đây.” Đúng lúc này, người che miệng Kiều Sở nói vào tai nàng. Kiều Sở nghe thấy, thân thể liền cứng đờ rồi bỗng chốc mềm nhũn. Người tới đúng là Mộc Thanh Phong.

“Đừng lên tiếng.” Đối phương nói xong thì buông tay ra. Được thả tự do, Kiều Sở không rảnh quan tâm xem vì sao Mộc Thanh Phong lại vô thanh vô thức tiến vào, cũng không có so đo việc chàng dọa nàng sợ, gắt gao giữ chặt lấy tay áo của hắn, trốn ra phía sau lưng hắn, nói: “Ở... trong hầm rượu...có...”

Thân thể Mộc Thanh Phong đột nhiên cứng đờ vì bị người khác giữ chặt, trong mắt lộ ra sát ý vì bị “tập kích đột ngột”, nhưng cũng rất nhanh biến mất. Hắn lắng nghe lời của Kiều Sở và nói: “Ừm, ta biết, ta ngửi thấy rồi.” Hắn quen thuộc với mùi máu tươi hơn bất kỳ ai. Nói xong, hắn đóng cửa hầm lại, nói: “Nếu sợ thì đừng nhìn.” Người bình thường đều sợ thi thể, đâu giống với loại người mỗi ngày phục mệnh cầm đầu người như hắn. Loại người như hắn, làm sao có thể mong người khác tiếp nhận mình được. 

Cứ coi như là hiện tại nàng đang phải dựa dẫm vào hắn, đợi tới lúc biết được bộ mặt thật của hắn chắc cũng sẽ trưng ra vẻ mặt sợ hãi cùng khinh bỉ mà chạy trốn thôi. Mộc Thanh Phong nhìn Kiều Sợ đang hết sức tin tưởng trốn sau lưng mình, khẽ thở dài, vỗ vỗ lưng nàng, cho nàng cảm giác an toàn. 

“Không có việc gì, võ công của ta cũng coi như không tệ, ở chỗ này vẫn không ai có thể làm gì ta.”  Ít nhất là ở thời điểm hiện tại, nàng vẫn còn phụ thuộc nhiều vào hắn. Hắn rất ít khi được người ta tin tưởng, thế nên lần này liền nguyện ý dốc hết sức mình đáp lại.

Ngay lúc bọn họ đang nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên trở nên ồn ào. Có thể nghe thấy rõ giọng nói của một gã nóng nảy nói: “Đồ khốn! Thứ vô dụng! Còn dám lừa gạt lão tử! Thiệt cho lão tử mang theo nhiều người như vậy! Không phải ngươi nói hắn uống không ít thuốc sao! Sao lúc này không ở trên bàn? Ngươi nói ta nghe xem, hắn uống nhiều thuốc như thế, sao giờ không có ở đây?” 

Đi kèm theo tiếng nói là tiếng đấm đá. Động tĩnh bên ngoài làm cho Kiều Sở trở nên khẩn trương, kéo chặt tay áo Mộc Thanh Phong, lại càng dựa sát vào người hắn hơn. Bất kể là tiếng nói chuyện của người đàn ông này hay là tiếng đấm đá đều vô cùng quen thuộc với Kiều Sở, bởi đấy là giọng nói của kẻ muốn bán Kiều Sở đi. 

Hắn ta tới đây để trả thù bọn họ sao?

“Thật sự, thật sự ăn hắn ta không ít đồ ăn! Một bàn thức ăn ta đều hạ thuốc, hắn ta ăn một lượng lớn!” Tên bị hắn ta đánh mắng oan ức đáp, chính là con trai của trưởng thôn. Thì ra bàn thức ăn kia bị hạ thuốc, khó trách Mộc Thanh Phong lại cản không cho nàng ăn. 

“Đại ca, ta nào dám không nghe lời ngài! Ngài nhìn xem, ngài bảo ta giết cả nhà ta, ta không phải đều làm sao! Trước khi đâm chết họ, họ còn làm một bàn thức ăn như vậy chờ ta về nhà! Lòng trung thành của ta đối với đại ca ai mà không thấy được chứ!”

“Thôi đi.” Gã kia cười lạnh một tiếng, lại đá cho tên con trai trưởng thôn kia đến gào thét, vừa đá vừa nói: “Ai mà không biết ngươi đã sớm thấy đám người nhà ngươi phiền phức, mỗi ngày đều chặn không cho ngươi về nhà, muốn đánh cũng không đánh được. Tự ngươi đâm chết bọn họ giờ lại đổ lỗi lên đầu ta sao?” 

Kiều Sở nghe được mà sửng sốt, nàng vẫn nắm chặt lấy tay áo Mộc Thanh Phong, vừa khiếp sợ vừa khổ sở. Người nhà này chiều chuộng đứa con trai nhỏ này biết bao, cuối cùng lại nhận được kết cục như vậy. Quả thực là điên rồi!

Mà Mộc Thanh Phong ở một bên cũng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Đúng là không có phương pháp dạy con.” (Mầm nhỏ xinh xinh x T Y T)

Nhưng mà người đã chết, hắn cũng không có ý xen vào việc của người khác để chuốc phiền toái cho mình, liền ôm lấy Kiều Sở, tính toán dùng khinh công quỷ không biết thần không hay chuồn đi. Thế nhưng, đúng lúc này, con trai của trưởng thôn đột nhiên phá cửa:  “Đại ca! Đừng đánh nhau nữa, ả đàn bà đi cùng tên đó vẫn còn ở đây!” Thế nên, tất cả mọi người ở bên ngoài đều nhìn thấy hai người Mộc Thanh Phong cùng Kiều Sở. Gã nam nhân kia mang theo không ít người, người nào cũng mang theo đao, bộ dáng đằng đằng sát khí.

Đối với việc này, Mộc Thanh Phong lại không để ý. Với khinh công của hắn, mấy người này không có khả năng đuổi kịp. Nhưng mà hắn không ngờ tới đám người kia vừa mới thấy hai người bọn họ, không thèm nhiều lời đã vác đao vọt tới như điên. Mộc Thanh Phong vội vàng kéo Kiều Sở lui về phía sau, đồng thời đá đồ vật trên bàn, chuẩn xác rơi xuống cổ tay của vài người, thành công khiến đao của bọn họ rơi xuống đất. Đám người kia bị đánh vào huyệt đạo trên tay với lực không hề nhẹ khiến cổ tay tê dại nhưng vẫn không thèm quan tâm, cứ như cũ liều mạng xông tới.

“Làm sao thế. Ta cùng các ngươi rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì.” Mộc Thanh Phong thấy thế, nhíu nhíu mày, có chút khổ não. Hắn tự biết giết người nhất định sẽ mang đến phiền toái cho mình, Mộc Thanh Phong do dự một chút, quyết định từ cửa sổ nhảy ra ngoài, chạy trốn trước đã rồi nói sau.

Nhưng mà, không đợi hắn nhảy ra ngoài, đám người này bỗng nhiên ngã lăn ra đất, không có động tĩnh nữa.

Mấy người bọn họ ngã xuống, trong viện trong nháy mắt trở nên cực kỳ an tĩnh, không còn ồn ào như vừa rồi, lộ vài phần quỷ dị. Mộc Thanh Phong có chút nghi hoặc, lẩm bẩm: “Chuyện gì xảy ra thế này...” Vừa dứt lời, hắn để Kiều Sở lại tại chỗ rồi tự mình đi lên điều tra. Càng nhìn hắn lại càng thấy nghi hoặc. 

Kiều Sở ở phía sau đợi một hồi, thấy Mộc Thanh Phong không có ý trở về, liền hỏi một câu: “Ta có thể qua xem một chút không?” Nhận được câu trả lời khẳng định, nàng cũng chạy tới, sáp đến bên cạnh Mộc Thanh Phong, hỏi: “Bọn họ làm sao vậy?... Không phải là bị quỷ trả thù chứ?”  Nói xong, nàng rùng mình một cái, dính sát lấy Mộc Thanh Phong, căng thẳng nhìn loạn khắp nơi. 

“Không phải, là trúng độc.” Mộc Thanh Phong đáp, lại trầm tư lẩm bẩm: “Kỳ quái, là ai hạ độc bọn họ?” Lại không ngờ Kiều Sở ở bên cạnh bỗng nhiên "ách" một tiếng, liên tiếp lùi hai bước, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hoảng, nói: “Bọn họ chết rồi sao?”

Mộc Thanh Phong nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, thấy biểu tình của Kiều Sở, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, người bình thường rất ít khi nhìn thấy người chết, thấy được tự nhiên sẽ hoảng hốt. Mà hắn lại đang thản nhiên ngồi xổm trước thi thể, vô cùng tự nhiên lật tới lật lui...

Vậy nên... Chắc nàng ấy cũng sẽ giống như họ... Nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy... Mộc Thanh Phong nghĩ tới cái gì đó, trong lòng bỗng nhiên rét lạnh. Hắn mím chặt miệng, giống như đang trốn tránh điều gì, quay đầu đi không nhìn Kiều Sở nữa mà tiếp tục kiểm tra thi thể... Thế nhưng trong lòng cứ có cảm giác không yên.

Dẫu sao, hắn là người như vậy, từ trước đến nay vẫn thế, làm gì có ai có thể tiếp nhận hắn được cơ chứ. Từ năm mười tuổi, ngay cả chính bản thân hắn cũng không thể tha thứ cho mình. Vậy nên hắn đáng phải nhận những sự khinh bỉ cùng chán ghét, định sẵn cô độc cả đời này. Cho dù hắn có cố gắng đến mấy cũng vô dụng, kết quả cũng chỉ toàn là thất vọng mà thôi, thế nên ngay từ đầu không nên có những hi vọng xa vời ấy. 

“Ta nói...” Mộc Thanh Phong đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình thì đột nhiên bị lời nói của Kiều Sở cắt đứt. Lúc quay đầu lại, chỉ thấy Kiều Sở đang tiến lại phía sau hắn, thò đầu về phía trước hỏi: “Có nhìn ra được cái gì không? Là ai hạ độc bọn họ thế?”

Thấy Kiều Sở trốn ở sau lưng mình, bày ra bộ dáng cần được hắn bảo hộ, Mộc Thanh Phong nhẹ nhàng chớp mắt, vô thức nhếch khóe môi. “Không sợ ta sao?” Mộc Thanh Phong hỏi.

“... Sao ta lại phải sợ huynh?” Kiều Sở kỳ quái nhìn hắn: “Huynh ăn thịt trẻ con sao?” 

“... Tất nhiên là không.” Mộc Thanh Phong gãi gãi đầu, lại đem ánh mắt dời về chỗ thi thể, đáy lòng chợt không còn lạnh lẽo.

“Hơn nữa, người trong giang hồ các huynh đúng thật là lợi hại, ngay cả khám nghiệm tử thi cũng biết nữa.” Kiều Sở có chút bội phục nói, sau đó lại nhích lại gần Mộc Thanh Phong, tựa như cảm thấy như vậy sẽ đỡ bất an hơn khi phải đối mặt với xác chết. 

“Khám nghiệm tử thi sao... Cũng không hẳn là tất cả người giang hồ đều biết...” Thật muốn tìm một cơ hội hỏi han một chút, rốt cuộc trong mắt cô nương này thì giang hồ là như thế nào...

Điều tra cả nửa ngày cũng không tra ra dấu vết của kẻ hạ độc, Mộc Thanh Phong thở dài, trong lòng mơ hồ biết mình đã gặp phải phiền toái lớn rồi.

Mộc Thanh Phong bái sư tại phái Côn Luân Huyền Phố, trong phái có một quy củ trọng yếu chính là không được giết oan người vô tội. Tuy rằng ở ngoài mặt hắn là một ngoại lệ, nhưng trên thực tế, nếu hắn thật sự không có mệnh lệnh giết ai, hậu quả sẽ bị chưởng môn trừng phạt thật không thể tưởng tượng nổi. Mà bây giờ, người chết trước mặt hắn, đem tội này giá họa cho hắn là chuyện quá dễ dàng. Sự thật thì, dù hắn bình thường không có phạm sai lầm, chưởng môn cũng không để cho hắn sống một cuộc sống dễ chịu, lúc này hắn lại “phạm” sai lầm lớn như vậy... Vừa nghĩ đến việc chưởng môn có thể xử phạt hắn, Mộc Thanh Phong giật giật khóe miệng, cảm thấy mấy ngày này mình nên đối xử tốt với bản thân một chút, miễn cho đến lúc chịu không nổi trừng phạt.

Quên đi, trốn không thoát được thì đành vậy.

*

“Xin huynh đấy! Ở trong sân này nhiều người chết như vậy, mà chúng ta còn phải đợi đến hừng đông mới rời đi sao?” Biểu tình của Kiều Sở hết sức hoảng sợ, sau đó lại nhớ tới điều gì, nàng hỏi: "Hơn nữa, ngay từ đầu huynh đã biết trong cơm có thuốc, biết được nơi này sẽ xảy ra chuyện đúng không? Vậy tại sao huynh lại ở lại đây!” Khiến cho nàng phải nhìn thấy một trong những cảnh tượng kinh dị nhất trong cuộc đời của mình.

“Thì cũng phải để cho cô ăn uống ngủ nghỉ một lát đi chứ." Mộc Thanh Phong đáp: “Cái dáng vẻ da mềm thịt mỏng của cô, vừa nhìn đã biết là không thể chịu đựng được việc ngủ trên mặt đất. Ta cũng không nghĩ tới cô lại vừa vặn chọn trúng phòng đặt thi thể, còn vừa lúc tìm ra đống thi thể đó dưới tầng hầm.”

Kiều Sở lặng im không nói, ngay từ lúc đầu nàng đúng là đã nghĩ rằng người giang hồ sẽ được ăn uống ngon lành... Nhưng muốn ngủ trên mặt đất, ngẫm lại dường như nàng cũng thật sự không thể chấp nhận được.

“Thế cho nên.” Mộc Thanh Phong nhìn thấu biểu tình của nàng, nói: “Cô đến phòng chính ngủ đi, chỗ đó cách đám thi thể này xa nhất. Đừng sợ, không có ma đâu.” Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Kiều Sở, hắn nhịn không được mà cười, thì thầm nói: “Sợ thi thể như vậy, như thế nào lại không sợ ta.” Nói đến đây, trái tim hắn bỗng nhiên mềm nhũn: “Thôi, ta ở ngoài cửa canh chừng cho cô.” Hắn nói: “Có chuyện gì xảy ra thì ta cũng biết được.”  

“Mau đi nghỉ đi!” Kiều Sở nói: “Huynh nằm ở dưới sàn trong phòng với ta đi. Nếu không có người sống ở cùng, ta sẽ không cảm thấy an tâm.”

“Được.” Nhìn vẻ mặt bất an của Kiều Sở, nhát gan giống như chuột đồng bị dọa chết, Mộc Thanh Phong nhịn không được bật cười, đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play