Sau khi trời sáng, hai người họ ở nhà trưởng thôn nghỉ ngơi xong thì thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, Mộc Thanh Phong phá lệ để lại tiền trong phòng trưởng thôn, tuy rằng người đã chẳng còn sống để dùng số tiền này nữa, sau đó dắt một con lừa nhỏ từ trong chuồng ra buộc vào một cái xe cỡ vừa. 

"Không phải huynh nói là không có tiền sao? Vậy mua cái thứ này để làm gì?" Kiều Sở kỳ quái hỏi. Lúc hỏi lời này, hai tay nàng đang vịn đầu gối, mắt to trừng mắt nhỏ với con lừa khiến Mộc Thanh Phong ở một bên nhìn mà buồn cười.

"Bởi vì đại tiểu thư cô đi quá chậm!" Mộc Thanh Phong do dự một chút, sau đó trực tiếp xoay người ngồi lên lưng con lừa nhỏ, nói tiếp: "Có thú cưỡi đi thì tốc độ sẽ nhanh hơn không ít." Dưới ánh mặt trời sáng sớm, giọng điệu của hắn thoải mái mang theo chút lười biếng.

"Ta cũng đâu có đi chậm lắm đâu!" Kiều Sở bất mãn phản bác, lần nào nàng cũng vất vả để không bị tụt lại phía sau: "Chẳng lẽ huynh định dùng khinh công đi thẳng một đường chắc!" 

"Ừm ừm, không chậm không chậm." Mộc Thanh Phong cười đáp, lại nói tiếp: "Có điều cô đi bộ như vậy cũng quá vất vả. Cho nên mau lên xe đi, đại tiểu thư."

Kiều Sở nghe lời nhảy lên xe, đem hành lý của Mộc Thanh Phong làm đệm ở sau lưng, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, ngập ngừng hỏi: "Này... Liệu có phải là huynh sợ ta đi đường mệt mỏi... nên mới mua xe đúng không?" Hắn có lòng tốt như vậy sao?

"Ôi chao, thì ra ở trong mắt đại tiểu thư ta tốt bụng như vậy." Mộc Thanh Phong cười tủm tỉm.

"Ha ha, ta biết ngay mà." Nhìn thấy thái độ hết sức tùy ý của Mộc Thanh Phong, Kiều Sở chắc nịch hắn chỉ đang nói giỡn: "Cũng đúng mà, nếu không có việc gì huynh làm sao lại đối tốt với ta như vậy."

Là bởi vì nàng đối xử tốt với hắn... Chỉ có mình nàng khác với bọn họ. Mộc Thanh Phong thầm nhủ ở trong lòng như vậy, rồi hắn quay đầu, mỉm cười nhìn Kiều Sở một cái, chẳng nói lời nào. Quay đầu trở lại, hắn vỗ nhẹ con lừa, nói: "Đi!"

Con lừa nhỏ chớp chớp mắt, rất nghe lời, chậm rãi tiến lên. Mộc Thanh Phong thấy vậy, cười rộ lên, có chút bất đắc dĩ nhẹ nhàng vỗ mông nó, thúc giục nói: "Ngươi ngược lại đi nhanh lên..." Tâm trạng hắn vô cùng vui vẻ.

Kiều Sở dựa vào thùng xe, nhìn chằm chằm nụ cười của Mộc Thanh Phong một lát, bỗng nhiên nói một câu: "Ta bảo này, ta thấy huynh đặc biệt thích cười." Đúng là vậy, Mộc Thanh Phong thường xuyên cười, nói chuyện làm việc chín phần đều phải mang theo ý cười, làm cho người ta có một loại cảm giác rất dễ ở chung. Nhưng kỳ lạ là Kiều Sở thấy hắn cười quá nhiều, ngược lại khiến người ta cảm thấy không đủ chân thật. 

"Cười nhiều khiến mọi người yêu thích." Mộc Thanh Phong đáp: "Như vậy không phải rất tốt sao?"

"Nhưng mà." Kiều Sở nói: "Thật ra thì huynh không cười cũng khiến người ta yêu thích mà."  

Mộc Thanh Phong nghe xong, hơi dừng một chút, khóe miệng lập tức nhếch lên, nói: "Thật vậy chăng?" Ngay cả trong giọng nói của hắn cũng hàm chứa ý cười: "Rất ít người nói với ta như vậy." Dứt lời, Mộc Thanh Phong nhịn không được quay đầu nhìn Kiều Sở. Trông thấy gương mặt kiều diễm của nàng, hắn khẽ nhíu mày, nói: "Ngồi ngủ một lát đi, nhìn quầng thâm dưới mắt kìa, tối hôm qua cô không ngủ được, đúng không?" (Mầm nhỏ xinh xinh x T Y T)

"Đương nhiên là ngủ không được ngon rồi, dù sao thì đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy thi thể mà. Đúng thật là kỳ lạ." Kiều Sở oán giận nói tiếp: "Người giang hồ các huynh ngược lại không mấy quan tâm, phỏng chừng đều đã quen với chuyện này rồi."  

Mộc Thanh Phong nghe xong lời này, trên mặt lộ vẻ bất lực, kỳ lạ nhìn Kiều Sở: "Lúc trước ta đã muốn hỏi cô một chút. Đại tiểu thư à, giang hồ trong mắt cô rốt cuộc là như thế nào?"

"Ách..." Kiều Sở do dự đáp: "Thì... chính là sống rất tùy hứng, muốn làm cái gì thì làm cái đó..."

"Muốn giết người thì giết người?" Mộc Thanh Phong hiểu được suy nghĩ của Kiều Sở, nói tiếp thay nàng.

"Ờ thì... Dù sao cũng chính là "Mười bước giết một người, ngàn dặm há lưu hành? Việc tất, rũ áo, bước. Giấu thân thể tính danh.”* Kiều Sở nói xong cũng cảm thấy ngượng ngùng. Nàng rất thích bài thơ này, nhưng rõ ràng là cái thế giới ở đây khác hoàn toàn so với những gì nàng nghĩ.

*Bài thơ “Hiệp khách hành” - Lý Bạch

Mộc Thanh Phong bất đắc dĩ xoa xoa thái dương, nói: "Mấy chuyện đó là ai nói với cô vậy...Trong giang hồ làm gì có chuyện muốn giết người thì giết người, giết người phải đền mạng, mặc kệ người nào phạm tội đều sẽ bị quan phủ truy nã chém đầu, là chuyện kinh thiên động địa đấy...” 

"Nhưng mà, người giang hồ các huynh võ công lợi hại như vậy, quan phủ bắt thế nào được?"

"Người giang hồ có không ít cao thủ, trong nha môn lại càng nhiều. Trên đời này, có rất nhiều người vì để có thể vào quan phủ mưu cầu cuộc sống mà siêng năng tập võ, tuyệt đối không ít hơn người làm việc cho môn phái như ta." Nói cũng đúng, giang hồ hiệp khách gì đó nhất định phải có công việc, nếu không thì tiền trang trải cuộc sống của bọn họ cũng là vấn đề nan giải.

"Vậy... Còn chuyện hành tẩu giang hồ, cướp của người giàu, chia cho người  nghèo, chuyện phất áo đi mai danh ẩn tích thì sao..." Kiều Sở hỏi.

Mộc Thanh Phong cơ hồ muốn gõ đầu Kiều Sở, hắn thở dài, kiên nhẫn giải thích cho nàng: "Ở cái thời đại bình an này, cướp của người giàu, chia cho người nghèo đều là cái cớ mà mấy tên trộm bịa ra mà thôi, người giang hồ đứng đắn làm sao có thể tùy tiện đi cướp đồ của người khác được." Nói xong, Mộc Thanh Phong lại khinh bỉ lắc đầu: "Mà hơn nữa, bản thân câu nói này cũng không hợp lý. Tiền của người giàu cũng là tự họ kiếm được, trừ phi là dân chúng hay quốc gia có khó khăn, nếu không bọn họ quyên góp tiền là thiện tâm, không quyên góp thì cũng không ai chê trách được điều gì, nào có đạo lý phải lấy tiền ra cho người nghèo. Nếu là cướp tiền của người giàu vì bọn họ bất nhân hoặc là kiếm những đồng tiền danh bất chính ngôn bất thuận thì may ra mới khiến cho người ta tin phục." 

"Là như vậy sao..." Thế này hoàn toàn không phải thế giới võ hiệp như trong tưởng tượng của Kiều Sở, nhưng như vậy lại hợp lý hơn một chút.

"Nhưng mà trong đầu cô chứa cái gì thế, sao có thể cảm thấy người giang hồ có thể tùy tiện giết người được." Mộc Thanh Phong cảm thán nói, dừng lại một chút, hắn lại thấp giọng lẩm bẩm nói: "Có điều, cô vẫn luôn nghĩ như vậy thì cũng không hẳn là không tốt."

*

Chớp mắt, con lừa nhỏ đã đi bộ được vài ngày. Lại là một buổi sáng sớm, Kiều Sở ngồi trên xe, hai chân nhàn nhã lắc lư, thỉnh thoảng lười biếng cùng Mộc Thanh Phong nói mấy câu, dáng vẻ rất là thoải mái.

Ngay khi Kiều Sở híp mắt thoải mái gần như muốn ngủ thì một giọng nói vô lễ đột ngột vang lên: "Yo! Ta thấy Mộc sư đệ lâu như vậy không trở về, khiến ta lo lắng không biết là sư đệ có gặp phải chuyện nguy hiểm gì chăng, không ngờ tới lại là kim ốc tàng kiều*. Đúng thật là cô phụ sự lo lắng của sư huynh ta rồi!" Sau đó hắn ta lại nói: "Vị cô nương này cũng thật gan dạ, ở bên cạnh hắn mà không sợ đụng vào hắn một cái đã bị hắn chém sao?" Kiều Sở hoảng sợ, nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy không biết từ lúc nào, trước xe bỗng nhiên có thêm hai người đang đứng. Hai người này một cao một thấp, tuổi cũng không quá lớn, đều mặc quần áo màu trắng. Trong đó người cao hơn một chút đang bày vẻ mặt khinh miệt nhìn Mộc Thanh Phong cùng Kiều Sở, câu nói đầy tính châm chọc kia chính là từ miệng hắn nói ra.

*Kim ốc tàng kiều: Để nói tới việc xây một nơi đẹp để cất giấu người đẹp. Câu này cũng có nghĩa là chỉ thứ đẹp lộng lẫy nhưng cô đơn, cô tịch

Mà thiếu niên vóc người thấp bé một chút đứng bên cạnh có vẻ ôn hòa lễ phép hơn nhiều, trước tiên hắn nói với đồng môn: "Sư huynh, đừng nói như vậy chứ, chuyện sư đệ làm lúc nào cũng nguy hiểm, thấy sư đệ bình an chúng ta cũng được yên tâm." Sau đó hắn quay đầu, cười nói với Mộc Thanh Phong: "Sư đệ vất vả rồi." Nụ cười rất thoải mái.

Nhìn thấy hai người bọn họ lặng yên không một tiếng động xuất hiện, Mộc Thanh Phong ngược lại rất thong dong, dường như đã sớm nhận ra sự tồn tại của hai người họ. Hắn nhảy từ trên lưng lừa xuống, cười hành lễ với hai người, rồi nói: "Hai vị sư huynh, có lễ."

Thiếu niên cao hơn một chút kia không để ý tới Mộc Thanh Phong, chỉ cười như có như không nhìn con lừa của hắn, nói: "Tọa kỵ* của sư đệ đúng là độc đáo." Mộc Thanh Phong không thèm để ý tới sự trào phúng của hắn, thản nhiên đáp: "Sư huynh quá khen." 

*Không chỉ đơn thuần là công cụ hỗ trợ trên con đường hành tẩu, tọa kỵ còn là biểu trưng của sức mạnh, giúp người chơi thể hiện được khí chất bất phàm và phô bày vẻ kiêu hãnh (có “xế” đương nhiên tốt hơn “hai cẳng” rồi).

Ở đây ý nói con lừa.

Thiếu niên thấp hơn thì nghiêm túc đáp lại lễ của Mộc Thanh Phong, cũng lên tiếng thăm hỏi. Đáp lễ xong, hắn lại nhìn về phía Kiều Sở, cười tủm tỉm rồi ân cần hỏi thăm: "Vị cô nương này, lần đầu gặp mặt! Tại hạ Mộc Tình, vị sư huynh bên cạnh là Mộc Thanh Vân. Hai người chúng ta đều là đồng môn của Thanh Phong sư đệ, có câu "đồng môn* là một nhà" vậy nên cô nương chớ câu nệ." 

*Đồng môn là từ chỉ người cùng học một thầy, một trường hoặc một môn phái thời phong kiến

Kiều Sở cũng nhảy xuống xe, lại không biết nên đáp lễ như thế nào, đành phải hướng Mộc Tình gật gật đầu, nói: "A, xin chào."

Mộc Thanh Vân thấy Kiều Sở không biết nên hành lễ như thế nào, cười nhạo một tiếng vô cùng rõ ràng. Mộc Tình lại không để ý chút nào tới sự thất lễ của Kiều Sở, hắn nói đùa: "Thanh Phong sư đệ thật đúng là quá đáng, vụng trộm mang theo cô nương dễ thương như vậy ở bên người. À đúng rồi, tại hạ còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương?" (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

"Ta là Kiều Sở, mong được chỉ giáo nhiều hơn." Kiều Sở hoàn toàn không hiểu được lễ tiết của thế giới này, lại bị Mộc Thanh Vân cười nhạo nên có chút quẫn bách, liền dứt khoát chào hỏi theo thói quen. Nàng rõ ràng là không am hiểu tình cảnh hiện tại, liền theo bản năng đi về phía trước hai bước, dựa vào Mộc Thanh Phong gần hơn một chút.

Mộc Thanh Phong nhìn thấy vẻ quẫn bách của Kiều Sở, kịp thời dừng lại đề tài, đi thẳng vào vấn đề nói: "Không biết hai vị sư huynh đến đây có việc gì?" 

Mộc Thanh Vân nghe vậy, nhìn chằm chằm Mộc Thanh Phong, cười lạnh nói: "Như thế nào, sư đệ làm cái gì còn muốn hỏi hai người bọn ta sao? Bao nhiêu năm qua, sư phụ cuối cùng cũng hạ quyết tâm trừng trị ngươi."

Mộc Thanh Phong nhìn Mộc Thanh Vân, ánh mắt lóe lên, dường như là hiểu ra cái gì đó. Trên mặt vẫn lộ ra ý cười, hắn trả lời: "Sư huynh làm chuyện gì, sợ cũng là trong lòng cũng vô cùng rõ ràng."

Bị Mộc Thanh Phong chống đối, trên mặt Mộc Thanh Vân tức thì lộ ra vẻ chán ghét, nụ cười trở nên lạnh lẽo, mỉa mai nói: “Chậc, chó dữ bị đánh còn có thể quay lại cắn người ta một cái, ta đúng là thấy lần đầu tiên.” 

Thấy mùi thuốc súng trong không khí càng ngày càng nặng, Mộc Tình lập tức hòa giải. Hắn tiến lên một bước, cười giải thích với Mộc Thanh Phong: "Ta nghĩ mọi người nhất định là hiểu lầm Thanh Phong sư đệ rồi, sư huynh cũng bởi vậy nên mới thất lễ." Không để Mộc Thanh Vân bất mãn ở bên cạnh "Chậc" một tiếng, Mộc Tình lại tiếp tục nói: "Cho nên, lần này chúng ta tới mời sư đệ trở lại môn phái để thanh minh hiểu lầm này."

Mộc Thanh Phong sớm đã đoán được là chuyện gì, nói: "Là mấy người ở trấn Diêm Bạc phía Tây?" Trấn Diêm Bạc chính là trấn nhỏ mà Kiều Sở bị bắt bán. Mộc Tình gật đầu khẳng định: "Đúng vậy."

Phái Côn Luân Huyền Phố tự nhận là danh môn chính phái, trong đó có một môn quy quan trọng chính là không phụng mệnh lệnh của môn phái thì không được tùy ý giết người, nếu không sẽ phải chịu trừng phạt nặng nề. Trong mắt đệ tử bình thường, Mộc Thanh Phong vẫn là dị chủng chưa từng tuân thủ môn quy này, mà chưởng môn không biết vì sao lại cứ dung túng cho hắn. Nhưng mà, hiện tại, không biết vì sao, chưởng môn cuối cùng cũng hạ quyết tâm trừng phạt hắn. Mà mấy người kia đích thực là ngã xuống trước mặt Mộc Thanh Phong, chỉ sợ chỉ có Mộc Thanh Phong cùng Kiều Sở biết, bọn họ chết do bị hạ độc, không hề liên quan gì tới Mộc Thanh Phong.

Bản thân Mộc Thanh Phong hiểu được, từ trước đến nay hắn luôn bị các huynh đệ trong phái bài xích, khắp nơi gây khó dễ với hắn thì không tính, sự thật hắn rất ít khi phạm vào môn quy. Bây giờ đem đám người bị hạ độc đẩy đến trước mặt hắn, lại có thêm mấy nhân chứng không hiểu võ công không rõ chân tướng như vậy, quả thật đúng là một cách giá họa vô cùng tốt. Muốn vẽ thêm tội gì hắn cũng không từ chối, Mộc Thanh Phong thở dài, không muốn tranh cãi nhiều vào lúc này, chỉ gật đầu nói: "Hai vị sư huynh, trước tiên để ta đưa vị cô nương này đưa về nhà đã, sau đó sẽ đi theo hai sư huynh."

"Sao chứ?" Kiều Sở ở phía sau nghe vậy thì hoảng hốt, trong lòng cảm thấy bỗng nhiên không còn chỗ dựa. Nàng giữ chặt tay áo Mộc Thanh Phong, bất an mím môi, hỏi: "Ta không thể đi cùng huynh sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play