“Thật lợi hại!” Kiều Sở nắm chặt tà áo trước ngực Mộc Thanh Phong, há hốc miệng nói: “Thật sự có thể bay này!” Nàng thấy vô cùng vui vẻ và kích thích.

Mộc Thanh Phong ôm lấy eo Kiều Sở, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của nàng, có chút bất đắc dĩ nói: "Người trong giang hồ phần lớn đều biết công phu, khinh công cũng vậy. Đạt đến trình độ siêu phàm thì khó, nhưng để bay đơn giản thì vô cùng phổ biến.”

“Khụ, tại đây là lần đầu tiên ta tự mình bay lên mà.” Kiều Sở cười ha ha, hơn nữa đây quả thật là lần đầu tiên nàng thấy khinh công. Nàng vốn tưởng rằng mình chỉ đơn thuần xuyên đến cổ đại, hiện tại mới phát hiện, hóa ra là xuyên đến thế giới võ hiệp. Võ hiệp a, giang hồ a... Tuyệt thế cao thủ, võ công bí tịch, Độc Cô kiếm khách... Mười bước giết một người, ngàn dặm hát lưu hành!* Một thế giới kỳ lạ cực kỳ thoải mái!

*“Mười bước giết một người - Ngàn dặm hát lưu hành”: Trích “Hiệp khách hành”- Lý Bạch. Đây là một bài nhạc phủ cổ đề, thuộc Tạp khúc ca từ.

Mang theo sự sùng kính và khao khát vô hạn đối với "giang hồ", Kiều Sở hào hứng nói: “Người trong giang hồ đều soái khí*, còn có một câu thơ miêu tả người giang hồ, huynh có biết không? ‘Mười bước giết một người, ngàn dặm hát lưu hành!’ ”

*Soái ca tiếng Trung 帅哥 /shuài gē/ là thuật ngữ được các bạn trẻ Trung Quốc hay dùng trên mạng xã hội để chỉ người đẹp trai.

Nhưng Mộc Thanh Phong lại dùng ánh mắt nhìn một kẻ mắc bệnh thần kinh yên lặng nhìn nàng, nói: “Cô nghiêm túc sao..."

“Mắng ta sao...?”

“Mười bước giết một người? Người giang hồ nếu đều như vậy, thế chẳng phải thiên hạ đại loạn, quan phủ há có thể mặc kệ được?” Mộc Thanh Phong nhíu mày nói, cuối cùng lại ném tới một ánh mắt vi diệu: “Rõ ràng là dáng vẻ của một tiểu thư yểu điệu, sao trong đầu lại chứa suy nghĩ hung tàn như vậy chứ?” 

“Ách... Còn bí tịch* võ công thì sao? Có loại bí tịch nào mà mọi người đều muốn tranh đoạt, sau khi luyện xong có thể một mình xưng bá võ lâm không?”

*Những môn võ thất truyền bí hiểm

Ánh mắt Mộc Thanh Phong lại trở nên vi diệu: “Võ công đều là đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục* ngày đêm rèn luyện, mỗi loại võ công đều có cách luyện khác nhau, phù hợp cho các loại người khác nhau. Làm sao có thể như cô nói được? Hơn nữa, chuyện một người có thể xưng bá võ lâm cũng không có khả năng, đều là thân thể phàm nhân, khổ luyện kết hợp với thiên phú cũng không đủ khả năng làm cho một người trở nên bá đạo như vậy.”

*Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: Một câu ngạn ngữ chỉ việc luyện tập chăm chỉ của tiền nhân. Tam cửu và tam phục là thời điểm lạnh nhất và nóng nhất trong một năm.

“Vậy thì chẳng ngầu chút nào nữa...” Nhưng lại đúng với thực tế.

Mười bước giết một người... Nàng thực sự nghĩ như vậy là tốt sao... Mộc Thanh Phong nghĩ đến suy nghĩ của Kiều Sở, trong lòng bỗng nhiên dâng lên ngọn lửa hy vọng, hắn tưởng tượng đến chiều hướng tốt nhất, suy nghĩ ấy khiến hắn ngứa ngáy trong lòng.

Mặc dù là điều không thể, nhưng mấy chuyện không thể xảy ra ấy lại khiến hắn  rất vui khi tưởng tượng, điều này làm cho hắn thấy được an ủi, khiến cho cuộc sống của hắn tốt đẹp hơn một chút.

*

Vì đây là thế giới võ hiệp không hề “ngầu”, nên tất nhiên sẽ không có chuyện đến chạng vạng cần tìm chỗ nghỉ ngơi, thiếu hiệp mặc bạch y trầm ổn đem kiếm đặt ở lên quầy nói: “Chưởng quầy, cho hai gian thượng phòng”, càng không có chuyện ở nơi thôn dã, thiếu hiệp tuấn tú búng ngón tay liền túm ngay được mấy con thỏ, rồi châm lửa nướng thịt.

“Phía trước có một thôn nhỏ, tối nay chúng ta đến đó qua đêm.” Đối với chuyện ngủ nghỉ đêm nay, thiếu hiệp Mộc Thanh Phong đã nói như vậy. 

“...” “Hiệp khách hành” trong nháy mắt biến thành “Tây Du Ký”. Tùy tiện đến nhà người ta xin ở nhờ thật sự sẽ được đồng ý sao, không cần phải nói là từ Đông Thổ Đại Đường tới Tây Thiên thỉnh kinh hả?

Vừa dùng khinh công vừa đi bộ, trước khi trời tốt, Mộc Thanh Phong đã đưa theo Kiều Sở tới cái thôn nhỏ mà hắn nói. Thôn này là một thôn nghèo nàn, Mộc Thanh Phong trực tiếp tìm đến nhà trưởng thôn. Nhà của trưởng thôn cũng dễ tìm, khoảng sân vườn lớn hơn hẳn so với mấy nhà khác.

Sau khi gõ cửa nhà trưởng thôn, một thanh niên khôi ngô nhưng trên mặt lại mang vẻ mặt hung ác đi ra mở cửa, Kiều Sở không nhịn được co người lại, trốn phía sau Mộc Thanh Phong. Mộc Thanh Phong ngược lại rất bình tĩnh, lễ phép nói rõ ý đồ tới đây của mình. Ngược lại với vẻ bề ngoài của mình, thanh niên này vô cùng nhiệt tình, sau khi nghe xong thì hào sảng nói: “Cứ thoải mái, phòng trống ở đây rất nhiều.” Sau đó không nói hai lời liền dẫn bọn họ vào trong viện. (Mầm nhỏ xinh xinh x T Y T)

Thanh niên khôi ngô này là con trai của trưởng thôn, một nhà trưởng thôn làm việc ở nơi khác nên hiện tại chỉ còn mình hắn ở lại trông nhà: “Ta ở một mình rất buồn chán, rất mong có người tới chơi, vừa hay hai người tới, đúng là nắng hạn gặp mưa rào!” Con trai trưởng thôn vỗ ba ba vào vai của Mộc Thanh Phong khiến Kiều Sở chỉ nhìn thôi cũng thấy đau.

Con trai trưởng thôn dẫn theo Mộc Thanh Phong cùng Kiều Sở đi vào gian nhà chính. Vừa mới vào đã thấy giữa phòng đặt một cái bàn lớn, phía trên bày đủ loại thức ăn, mới nhìn thôi đã thấy đây là một bữa cơm xa hoa ở nông thôn. Một bàn đồ ăn đầy đủ, tuy rằng không tinh xảo nhưng nguyên liệu vô cùng đầy đủ, gà vịt, cá thịt khiến người ta nhìn mà thèm. Từ sáng tới giờ chưa có gì bỏ vào miệng, bụng trống rỗng, nhìn một bàn thức ăn như vậy không khỏi nuốt nước miếng.

“Hắc hắc, cha ta thương ta, biết ta muốn mời huynh đệ tới nhà nên trước khi đi đã dặn mẹ ta cùng chị dâu ta, còn có vợ của ta làm cho ta một bàn thức ăn. Kết quả đám tiểu tử kia lại không tới!” Con trai trưởng thôn nói: “Một bàn đồ ăn như vậy, mình ta ăn cũng không hết, hai người dùng bữa chưa? Mau tới ăn cùng ta đi!” 

“Cô ấy đã ăn rồi, không ăn được nữa đâu.” Mộc Thanh Phong mở miệng, giành nói trước Kiều Sở: “Dọc đường đi chỉ hầu hạ vị đại tiểu thư này, ta sắp chết đói rồi.” Kiều Sở nghe vậy thì nhíu mày, rõ ràng nàng cũng chưa ăn gì, cũng rất đói mà. Kiều Sở theo bản năng muốn phản bác, nhưng được nửa đường lại dừng lại. Mộc Thanh Phong nói như vậy nhất định có tính toán của riêng hắn.

Thanh niên kia liếc mắt nhìn thân thể mảnh khảnh kiều diễm của nàng, cũng không cưỡng cầu nữa, liền cười ha ha cùng Mộc Thanh Phong xưng huynh gọi đệ, nhiệt tình bảo hắn đừng khách khí, cứ ăn uống thoải mái. Mộc Thanh Phong cũng thật sự không khách khí, vô cùng nể mặt càn quét một bàn, vừa ăn vừa khen, làm cho thanh niên kia ở bên cạnh mặt mày hớn hở.

Kiều Sở chỉ có thể ở một bên nuốt nước miếng vì đói. Nhìn Mộc Thanh Phong không khách khí càn quét thịt cá gà vịt, còn nghe hắn liên tục khen món này thơm ngon, thịt bên ngoài vô cùng mềm, chẳng bao lâu sau, Kều Sở đã không chịu nổi nữa. Theo nàng thấy thì Mộc Thanh Phong thật chẳng có tính toán gì, nên là nàng cũng muốn mở miệng nói muốn ăn một chút, Mộc Thanh Phong lại lần nữa giành nói trước: “Hai nam nhân chúng ta nói chuyện, tiểu nha đầu như cô nghe cũng không hiểu, sức của cô yếu, đi đường dài cả một ngày rồi, trước cứ để cho cô đi nghỉ ngơi đi.” Lúc hắn nói chuyện, khóe miệng còn dính chút dầu, thoạt nhìn rất ngon. Tên này không lẽ vì không muốn để nàng ăn tranh đồ ăn nên mới nói vậy chứ! 

Thanh niên kia nghe vậy, đáp một tiếng “được”, rồi chỉ vào căn phòng ở bên ngoài nói với Kiều Sở: “Từ bên trái sang lần lượt là phòng của ta cùng vợ, phòng anh hai và chị dâu, rồi tới phòng của cha ta và mẹ ta. Ta ở trong phòng của ta, mấy gian còn lại cô tùy tiện chọn.” Xem ra tên này là người nhỏ tuổi nhất nhà, khó trách lại được chiều chuộng như vậy.

Kiều Sở ngại ở trong phòng của người lớn tuổi nên bỏ lại Mộc Thanh Phong cùng người con trai, chính mình thì đi vào phòng của anh trai hắn.

Vừa vào phòng, Kiều Sở đã ngửi thấy một thứ mùi kỳ quái. Nhưng vì là ở nhờ nên nàng không tiện soi mói, bỏ qua mùi hương kia, xoay người trải giường. Chăn trên giường vừa mới được phơi qua, sờ vào rất mềm mại. Kiều Sở thấy vô cùng hạnh phúc, vùi mặt vào chăn lăn lộn, sau đó nhanh chóng cởi y phục, cho đến khi chỉ còn lại một cái yếm nhỏ trên người mới chui vào chăn. Trải qua một ngày sợ hãi cùng mệt mỏi, nàng cảm thấy cái chăn mềm mại này đúng là thiên đường.

Dưới xúc cảm mềm mại, Kiều Sở nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.

Bóng dáng màu đỏ cùng tiếng nói chuyện thì thầm.

Kiều Sở biết mình đang nằm mơ, nhưng lại không rõ mình đang mơ cái gì. Trong mộng, bóng dáng màu đỏ kia vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, thân ảnh ấy dính sát bên người nàng, dùng ngữ điệu ôn hòa nói chuyện với nàng. Rõ ràng là ngữ điệu vô cùng ôn hòa nhưng lại khiến lông tơ của Kiều Sở dựng đứng, trái tim như treo lơ lửng trên cao, lung lay như sắp rơi, cố gắng thoát mà không được.

Là mơ, chỉ là một giấc mơ thôi!

Biến đi! Biến đi!

Kiều Sở bỗng dưng mở mắt ra, cả người đổ mồ hôi lạnh, thở hồng hộc.

Nhìn thấy xà nhà quen thuộc, Kiều Sở nhớ đây là nhà trưởng thôn. Nàng nhíu mày, nhìn chằm chằm nóc nhà, trong lòng thấy có chút trống trải, tựa như vừa mới quên mất điều gì. Thực chất, từ lúc đi đường cùng Mộc Thanh Phong, nàng đã có cảm giác này rồi, giống như có thứ gì đó đang không ngừng biến mất trong đầu nàng, khiến nàng không thể nắm bắt được.

Vận động thân thể một chút, Kiều Sở mới phát hiện, người mình đã đổ mồ hôi lạnh. Là bởi vì gặp ác mộng nên sợ hãi sao? Nàng nhớ mình đã mơ thấy ác mộng nhưng lại không thể nhớ được nội dung giấc mơ.

Một thân nàng đổ đầy mồ hôi lạnh dính dớp, Kiều Sở cảm thấy không thoải mái. Nàng đứng dậy, tìm một chiếc khăn để lau người. Lau xong, nàng bỗng nhiên để ý thấy một thứ mùi kỳ lạ trong không khí. Nhưng khoan đã, ngay từ khi vào căn phòng này, nàng đã ngửi thấy cái mùi này. Chỉ là bây giờ thứ mùi này khiến nàng không thể ngửi được nữa, càng lúc càng nồng đậm làm người ta không thoải mái.

Có cái gì bị hỏng chăng? Kiều Sở nghĩ, cúi xuống bắt đầu cẩn thận tìm kiếm nguồn gốc của thứ mùi kỳ lạ này. Mùi này xuất phát trong căn phòng này nhưng nàng lại chẳng thể tìm được. Chính xác thì nó ở đâu? Nàng tìm quanh căn phòng, không thấy cái gì không ổn cả, bỗng nhiên nàng chú ý tới một cánh cửa gỗ nhỏ khảm bên cạnh giường. Đó là lối vào hầm rượu, ở nông thôn thì chuyện này vô cùng phổ biến.

Liệu ở trong hầm có thứ gì bị mốc không? Kiều Sở nghĩ như vậy, liền mở cánh cửa kia ra. Dường như ngay trong khoảnh khắc cửa lộ ra một khe hở, thứ mùi kia bỗng dưng trở nên nồng nặc hơn. Thẳng cho đến khi cánh cửa hoàn toàn được mở ra, mùi hương ấy mãnh liệt đến mức khiến người ta hít thở không thông, làm cho Kiều Sở nhịn không được mà che mũi. Mùi này...có vẻ như...

Cửa hầm ngược sáng, bóng đen làm cho người ta nhìn không rõ tình huống bên trong. Ngửi thứ mùi kia, Kiều Sở mím môi, đi lấy ngọn nến thắp trên bàn, muốn chứng minh suy đoán của mình. Kiều Sở cẩn thận đem ánh nến tới gần cánh cửa của căn hầm. Ngọn lửa yếu ớt bập bùng, ánh sáng từ nó chiếu rọi tình hình trong hầm. Lập tức cặp mắt của nàng đối diện với một cặp mắt khác. Cặp mắt kia mở to, đã không còn khí tức của sự sống, phản xạ lại ánh nến đang không ngừng nhảy nhót, tựa như chính nó đang tỏa sáng, quỷ dị đến mức làm con người ta phát lạnh.

Kiều Sở há to miệng, cơ hồ muốn thét một tiếng chói tai nhưng lại kịp thời đem tiếng thét ấy đè xuống. Nàng sợ hãi đến rơi nước mắt. Đúng lúc này, ánh lửa từ ngọn nến bị tắt, căn hầm lại khôi phục lại dáng vẻ tối tăm vốn có, ngăn cách tầm mắt người ta, làm người ta thấy kinh hãi.

Ánh sáng tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ cho Kiều Sở thấy rõ tình huống trong căn hầm. Thi thể đã khô một nửa, chết không nhắm mắt, miệng mở to, vẻ mặt khiếp sợ không dám tin....

Khó trách lại gặp ác mộng, Kiều Sở đây đã nằm ngủ trên oán khí của một đống thi thể.

Trong căn hầm này, toàn là thi thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play