Đúng như lời Phỉ
Nương nói, nếu như Kiều Sở tiếp tục ở lại thanh lâu, vậy đãi ngộ của nàng nhất
định không tệ. Nhưng tiếc là, ngày hôm sau, nàng rời khỏi thanh lâu, bị đưa trở
lại trạch viện của Cẩm Y.
Mặc dù bị Cẩm Y tra
tấn rất nhiều lần, nhưng Kiều Sở không bị hắn bạc đãi trên phương diện ăn uống,
ngủ nghỉ. Trong trạch viện, phòng của Kiều Sở rất lớn, xa hoa lại thoải mái.
Thế nhưng, Kiều Sở lại không có hứng thú với môi trường xung quanh. Mấy ngày
nay đau đớn trên thân thể cùng tinh thần khủng hoảng làm cho nàng mệt mỏi, nội
tâm trở nên yếu ớt vô cùng. Càng yếu ớt càng khổ sở, nàng lại càng nhớ tới Mộc
Thanh Phong. Trong quá khứ cô đơn không nơi nương tựa, Mộc Thanh Phong khiến
cho nàng có thể tùy tiện dựa vào, cho nàng cảm giác an toàn không gì sánh bằng.
Mà hiện tại sự bất lực của nàng cùng quá khứ không thể so sánh, càng khiến nàng
cảm thấy thể xác và tinh thần đều khó có thể chống đỡ được, Mộc Thanh Phong đem
đến cho nàng cảm giác tốt đẹp càng giống như ánh sáng trong bóng tối, đem đến
khát vọng vô hạn cho nàng.
Nhưng có lẽ, nàng sẽ
chẳng thể thấy được ánh sáng ấy nữa.
Hắn nghĩ rằng nàng
đã phản bội mình... Cho nên nhất định sẽ không tới tìm nàng. Mà nàng hiện tại
lại bị đưa về chỗ ở của Cẩm Y, sao có thể tìm được hắn đây? Cho nên nàng không
có cơ hội giải thích với hắn, chứ đừng nói đến việc hắn có thể dẫn nàng đi...
Có lẽ... Nàng sẽ
chẳng bao giờ gặp lại Mộc Thanh Phong nữa.
Kiều Sở vùi mặt vào
đệm chăn mềm mại, từ từ cảm thấy gò má ướt đẫm.
Mà chuyện Kiều Sở
không biết chính là, lúc nàng đang tuyệt vọng vì sẽ không bao giờ gặp lại Mộc
Thanh Phong nữa, Mộc Thanh Phong đã kéo thân thể đầy vết thương, chạy tới trạch
viện của Cẩm Y lần nữa.
Lần trước tới nơi
này là lén lút xông vào, lúc này đây, Mộc Thanh Phong lại một đường thông suốt
không trở ngại, không bị cái gì ngăn trở. Không có tình huống nào giống như cái
bẫy hơn thế này, nhưng Mộc Thanh Phong vẫn nhảy lên, không chút do dự liền vọt
vào đại sảnh trạch viện. Quả nhiên, Cẩm Y đang ngồi ngay ngắn trong đại sảnh,
bưng một chén trà, nhẹ nhàng nhâm nhi.
"Nàng ở
đâu." Ổn định thân thể, Mộc Thanh Phong lẳng lặng đứng ở trước mặt Cẩm Y,
đi thẳng vào vấn đề nói: "Làm sao ngươi mới chịu nói cho ta biết nàng đang
ở đâu.”
“A, chật vật như vậy
sao." Cẩm Y không có trả lời câu hỏi của hắn, mà là nhìn hắn, khóe môi
cong lên sung sướng. Mộc Thanh Phong một thân đầy máu, đáy mắt xanh đen, lại
nóng lòng lên đường, quả thật trông vô cùng chật vật.
Kỳ thật, Mộc Thanh
Phong cũng hiểu được mình nên nghỉ ngơi thật tốt mới có đủ sức đem Kiều Sở ra
ngoài. Cẩm Y người này, đa nghi tiếc mạng, cho nên hàng năm trong các cao thủ
của Đông xưởng, người đứng đầu đều sẽ được trực tiếp bổ nhiệm làm hộ vệ bên
người của Cẩm Y, cùng hắn như hình với bóng. Dưới tình huống như vậy, Mộc Thanh
Phong ngày thường nếu muốn mang Kiều Sở ra ngoài, rất khó, lại có thể liều mạng
một thân thương tích làm được. Nhưng hiện tại, Mộc Thanh Phong mệt mỏi từ trong
xương cốt, muốn dẫn Kiều Sở ra ngoài là không có khả năng.
Nhưng mà, hắn còn
cách nào khác đây? Hắn căn bản không có thời gian để ngh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.