"Thế nào? Người
nọ thật đúng là tình lang của ngươi à?” Phỉ Nương nói xong, vẫn che miệng Kiều
Sở, nửa lôi nửa kéo Kiều Sở đến gần phòng, ném lên giường. Là một nữ nhân, khí
lực của nàng thật đúng là không nhỏ.
"Ta không có
thời gian để giải thích... Tỷ cứ để ta đi tìm huynh ấy đi." Nàng muốn gặp
Mộc Thanh Phong, hắn không có ở đây, nàng làm sao có thể tìm được Mộc Thanh
Phong! Nàng muốn gặp Mộc Thanh Phong!
"Bình tĩnh một
chút đi." Thấy Kiều Sở lại vội vã chạy ra ngoài, Phỉ Nương duỗi tay ngăn
nàng lại: “Ngươi có chậm hiểu thì cũng phải nhận thức được tình huống hiện tại của
mình xấu hổ như thế nào đi. Nếu ta là ngươi, ta sẽ thành thật ở lại đây, cụp
đuôi làm người.” Phỉ Nương nói, sau đó nháy mắt mấy cái, thấp giọng thì thầm:
“Sau đó tìm cơ hội trốn ra ngoài.”
Kiều Sở sửng sốt,
không ngờ tới Phỉ Nương lại nói ra những lời như vậy. Nàng biết lúc này mình
hẳn là nên ngoan ngoãn nghe Phỉ Nương nói chuyện, nhưng nàng lại không yên
lòng. Kiều An ở gần đây, chỉ cần tìm được hắn, nhất định có thể tìm được Mộc
Thanh Phong!
Muốn gặp hắn! Muốn
gặp hắn! Nàng khó chịu vô cùng, nàng uất ức muốn chết! Nàng đau đớn khôn cùng,
muốn hắn tới an ủi! Hắn đau lòng nàng như vậy, nhất định sẽ an ủi nàng! Chỉ cần
có hắn ở đây thì nàng chẳng thèm bận tâm chuyện gì nữa! Nàng chẳng biết phải
nghĩ cái nữa, chỉ là rất muốn gặp hắn mà thôi! Chỉ cần nhìn thấy hắn, liền có
cảm giác giống như trở về nhà ...
"Cảm ơn. Nhưng
mà, có thể để cho ta đi tìm người kia trước hay không..." Trong đầu tràn
ngập mong muốn gặp được Mộc Thanh Phong, Kiều Sở liền nói với Phỉ Nương:
"Nếu có huynh ấy ở đây, nhất định có thể tìm được người kia! Vừa rồi là do
ta nóng vội... Lần này nhất định sẽ không như vậy nữa.” Kiều Sở nói xong, chịu
đựng cảm giác kịch liệt khó chịu trong người, lại vội vàng muốn đi ra ngoài.
"Bây giờ không
phải ngươi vẫn đang nóng vội sao? Vẫn chưa tỉnh táo lại à?” Phỉ Nương lại dễ dàng ngăn cản Kiều Sở:
"Đầu óc còn có ở đây không thế? Hắn mà đã không muốn gặp ngươi, mới nhìn
đã biết là người luyện võ, ngươi nghĩ ngươi sẽ tìm được hắn sao?” Phỉ Nương nói
xong, kéo cánh tay Kiều Sở, đẩy nàng trở lại trên giường: "Bây giờ, ngươi
nên ngủ một giấc thật ngon. Đều thành cái bộ dạng như vậy rồi, ngươi nhìn xem,
sắc mặt trắng bệch, chuyện gì thì cũng đợi ngươi tỉnh lại đã rồi nói tiếp.”
Nàng giãy giụa một chút, chiếc khăn lụa trên cổ liền tuột xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT