Cẩm Y nhìn Kiều Sở
đã ngất đi vì đau trên mặt đất, con ngươi trầm xuống, làm cho người ta nhìn
không ra cảm xúc. Trong phòng nhất thời tràn ngập sự yên tĩnh quỷ dị.
Bên cạnh cửa sổ, một
cái đầu nhỏ bỗng nhiên từ cửa sổ cẩn thận từng li từng tí thò ra, trong miệng
vẫn còn đang nhai liên tục một khối điểm tâm. Rất nhanh sau đó cái đầu rụt trở
về, một lúc lâu sau, lại thò ra. Người có thể lớn mật như vậy bên cạnh Cẩm Y,
ngoại trừ Lưu Hạ thì không còn người nào khác.
Lưu Hạ ăn sạch điểm
tâm trong miệng, đồng thời cẩn thận nhìn sắc mặt của Cẩm Y. Rất nhiều lúc, cảm
xúc của Cẩm Y đều khiến người thường nhìn không thấu, nhưng Lưu Hạ lại luôn có
thể nhìn ra. Nhưng mà lúc này, hiếm khi có lúc ngay cả Lưu Hạ cũng nhìn không
ra cảm xúc của hắn. Nàng thậm chí không biết hắn đang tức giận hay vui vẻ.
Cẩm Y vẫn ngồi im
một chỗ, yên lặng nhìn Kiều Sở, không có động tác gì. Thật lâu sau, hắn bỗng
nhiên cúi người xuống, nhẹ nhàng gạt mái tóc dài của Kiều Sở lên, lộ ra khuôn
mặt trắng bệch của nàng. Trên mặt Kiều Sở ướt sũng, không biết là mồ hôi hay là
nước mắt, ngay cả mái tóc dài trong tay Cẩm Y cũng có chút ẩm ướt, là bị mồ hôi
lạnh thấm ướt... Nhưng dù là như vậy, nàng cũng không buông lỏng.
Rõ ràng chính là một
nữ nhân rất nhát gan sợ chuyệ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.