Cẩm Y gần như phá
lên cười: "Cô nói thật sao?” Hắn nói, ánh sáng trong con ngươi chợt lóe
lên, âm tình bất định.
"Vâng."
Người đứng ở trước mặt Cẩm Y là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, thắt
hai bím tóc nhỏ, vẻ mặt ngây thơ trả lời: "Hắn hạ quyết tâm muốn tìm nàng!
Ta nghe hắn ta nói vậy, khụ khụ.” Cô gái nói xong, hắng giọng, bắt chước y đúc
nói: "Cẩm Y người này quá mức cố chấp, bởi vì chuyện thời thơ ấu vẫn cố
chấp hận ta thấu xương. Lúc này hắn biết phân lượng của Kiều Sở ở trong lòng
ta, khó bảo đảm sẽ không động thủ trên người Kiều Sở trả thù ta. Người tâm
ngoan thủ lạt như hắn, thủ đoạn âm độc, một khi động thủ, Kiều Sở nhất
định..." Nói xong, nàng bày ra vẻ mặt lo lắng, tiếp tục nói: "Sao ta
có thể trở thành gánh nặng của nàng ấy như thế. Nếu nàng xảy ra chuyện, ta lập
tức đưa nàng ra ngoài.” Từ biểu cảm đến giọng điệu nói chuyện đều không khác gì
Mộc Thanh Phong lúc đó.
Cẩm Y nghe xong, mím
chặt miệng, trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên nở nụ cười. Hắn không nhịn được
cười, càng cười càng to, chọc cho cô gái trước mặt hắn chớp mắt mấy cái, nhịn
không được cẩn thận hỏi: "Đốc chủ, ngài điên rồi sao?” Sau đó lại nhanh
chóng bịt miệng lại, nói: "A, xin lỗi! A Ương nói, lúc này không nên nói
lời trong lòng ra!”
Cẩm Y không bận tâm
đến sự thất lễ của tiểu cô nương, vẫn không ngừng cười, vừa cười vừa nói:
"Ha... ha ha, Mộc Thanh Phong... Mộc Thanh Phong, hắn thật sự có năng
lực." Nói xong, hắn chậm rãi ngừng cười, sắc mặt trong nháy mắt trở nên mờ
mịt: "Đã như vậy, hắn vẫn chưa chết tâm đâu... thật kiên trì đến nực
cười.” Như vậy, như vậy làm sao có thể cảm nhận được trải nghiệm của hắn năm
đó?
"Nhưng mà cũng
tốt." Sắc mặt của hắn lại khôi phục vẻ dịu dàng tạo thường ngày, nói:
"Nha đầu kia thật đúng là bảo bối... So với ta nghĩ còn tốt hơn. Nói như
vậy, còn có thể xem một vở kịch nữa..." Nói xong, hắn dừng một chút, bỗng
nhiên nhớ tới chuyện càng thú vị, sung sướng hẳn lên, nói: "Hơn nữa, để
cho Mộc Thanh Phong một mình phát huy không thích hợp, lúc này, phải để cho nữ
chính cũng có thể tự mình diễn mới thú vị nha.” (Mầm nhỏ xinh xinh x T Y T)
“Í í í? Đốc chủ, nói
như vậy, người muốn gọi đại tỷ tỷ kia tới sao?” Nàng nháy mắt, xen vào:
"Vậy để ta thay ngài gọi nàng ta tới cho! Một cây kẹo hồ lô là ta sẽ nhanh
chóng gọi nàng ta đến đây! Lưu Hạ ta khinh công rất tốt!" Tiểu cô nương
tên Lưu Hạ nói xong, vui vẻ cười rộ lên, đôi mắt hạnh nhân to tròn tràn đầy chờ
mong.
"Không nhiều
lời, đi gọi đi." Cẩm Y lẳng lặng liếc nàng một cái, nói.
"Ô..." Lưu
Hạ bĩu môi, lộ ra vẻ mặt rất ủy khuất. Trong nháy mắt, nàng lại đột nhiên cười
lớn, nói: "Quên đi, dù sao đồ đi mua cũng không ngon như A Ương làm! Ta
bảo A Ương làm cho ta!” Nói xong, nhảy nhót rời đi.
*
Lưu Hạ nặng nề ném
Kiều Sở từ trên vai xuống đất. Ngay lúc Kiều Sở vừa mới tiếp đất, L ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.