Chắc hẳn bạn cũng đã
từng có cảm giác như vậy. Một chuyện gì đó đã từng xảy ra, nhưng không biết từ
lúc nào bạn lại lãng quên nó. Nếu có ai đó ở hiện tại nhắc nhở bạn, thì bạn lại
có thể bất ngờ nhớ ra.
Cảm giác của Kiều Sở
bây giờ là vậy, nhưng nó còn thái quá hơn nhiều so với cảm giác “bây giờ là
vậy”. Bạn có tin rằng bạn sẽ quên sạch những gì lẽ ra phải nằm trong đầu bạn
suốt thời gian qua không? Sạch sẽ đến mức nếu không gặp được ai đó, bạn thậm
chí sẽ không biết đã từng có chuyện như vậy.
Nếu như không nhìn thấy
Cẩm Y, Kiều Sở hoài nghi mình có thể cả đời cũng sẽ không nhớ lại đoạn ký ức
kia. Mà loại ký ức như vậy sẽ bị nàng hoàn toàn quên mất trong thời gian ngắn
như vậy, vốn là chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra, nhưng nó lại xảy đến
với chính nàng như vậy.
Trong khoảnh khắc nàng
nhìn thấy Cẩm Y, những ký ức lúc trước không biết giấu ở góc nào trong đại não
tựa như thủy triều lũ lượt ùa về, khiến nàng đau đầu, quan trọng hơn cả cơn đau
đầu đó là sự hoảng hốt. Trong khoảnh khắc ký ức hồi sinh, trong đầu Kiều Sở
tràn ngập suy nghĩ: "Làm sao bây giờ, Mộc Thanh Phong có thể tha thứ cho
nàng sao?”
Kiều Sở nhớ lại, cuộc
gặp gỡ giữa nàng và Mộc Thanh Phong cũng không phải là ngẫu nhiên.
Lần đầu tiên Kiều Sở
thấy Mộc Tình không phải ở trong rừng cây, cũng như lần đầu thấy Cẩm Y kỳ thật
cũng không phải trong khách điếm. Nhưng mà, những ký ức ấy lại trái với lẽ
thường bị nàng chôn sâu trong đầu, mà nàng vẫn luôn không nhớ tới chúng.
Trên thực tế, khi tiến
vào thế giới này không lâu, nàng liền gặp được Mộc Tình. Lúc ấy, nàng vừa mới
bán đi trang sức tùy thân, miễn cưỡng ổn định cuộc sống ở thế giới này. Trên
đường trở lại căn nhà nhỏ mà nàng thuê, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Mộc Tình.
Khi đó Mộc Tình một thân bạch y, tay nắm chặt y phục trước ngực, hai mắt nhắm
nghiền, đau đớn lại mệt mỏi dựa vào thân cây ven đường, toàn thân bê bết máu,
thoạt nhìn vô cùng chật vật lại đáng thương. Đối với một người toàn thân đều
tản ra khí tức "phiền toái" như vậy, hầu hết mọi người đều là sớm
lảng tránh, nhưng Kiều Sở lại do dự dừng lại.
Mộc Tinh mới mười bảy
tuổi, lại có khuôn mặt non nớt, thoạt nhìn còn trẻ hơn so với tuổi thực của
hắn, dáng vẻ vô cùng thuần lương. Kiều Sở liền nhịn không được nhìn hắn nhiều
hơn hai lần, hỏi: "... Ta nói... Huynh không sao chứ?” Mộc Tinh nghe nàng
nói vậy, mở mắt ra, thần sắc có chút kinh ngạc: "... Tạ cô nương quan tâm,
ta không sao." Hắn nhanh chóng thu hồi vẻ kinh ngạc, cười nói với Kiều Sở,
nụ cười đối nghịch với một thân máu tươi mà hắn đang mang.
Nếu hắn trực tiếp mở
miệng cầu xin giúp đỡ, có lẽ Kiều Sở sẽ đề phòng hắn một chút. Nhưng hắn lại
kiên cường, nói mình không có sao, điều này ngược lại làm cho Kiều Sở không nỡ
mặc kệ hắn. Thấy miệng vết thương của hắn còn đang chảy máu, máu đỏ tươi chậm rãi thấm lên bạch y, Kiều Sở cau
mày. Mặc dù vẫn còn chút chần chừ, nhưng nàng vẫn đi lên, ngồi xổm xuống, nói:
"Sao huynh không băng bó vết thương lại."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.