"Haizz... Quen
biết hơn mười năm, không cần đề phòng như vậy chứ. Nhiều năm như vậy không gặp,
vừa gặp mặt liền bày ra dáng vẻ này, dù có là ta cũng cảm thấy rất thương
tâm." Vài giây sau khi Mộc Thanh Phong toàn thân cảnh giác, cửa bỗng nhiên
bị chậm rãi đẩy ra, thanh âm ôn hòa cùng với tiếng mở cửa cót két vang lên: "Yên
tâm đi, ta không muốn làm gì cả. Ta chỉ đến xem sao ngươi vẫn còn sống mà
thôi.”
Ở trong ngực Mộc Thanh
Phong, Kiều Sở bỗng dưng mở to hai mắt.
Cánh cửa được mở ra,
một nam tử thân mặc hồng y ngồi trên xe lăn từ từ đi vào. Nam tử này sinh ra đã
có một đôi mắt đào hoa mê người, y phục đỏ thẫm càng làm nổi bật khuôn mặt
trắng nõn tinh xảo, so với nữ tử còn xinh đẹp hơn vài phần. Sau khi vào cửa,
hắn mang theo mùi hoa sen thoang thoảng, trong mùi hương lại hòa lẫn mùi máu
tanh nhàn nhạt, làm cho người ta có cảm giác kích thích khó hiểu. Sau khi hắn
đẩy xe lăn tiến vào, có vài người với dáng vẻ cung kính cũng vô thanh vô thức
đi theo vào, trên người đều mặc quan phục thêu hoa văn chim ưng, vừa nhìn đã
biết là người điêu luyện.
Nam tử áo đỏ kia dừng
xe lăn ở giữa phòng, nhất cử nhất động đều mang theo chút ngông cuồng, làm cho
căn phòng đơn sơ đều giống như mang theo một chút phong cách. Hắn mỉm cười nhìn
hai người Mộc Thanh Phong, thần sắc dường như tùy ý, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ
hưng phấn khó có thể nói thành lời.
Mộc Thanh Phong thấy
người này, trong mắt hiện ra chút khổ não, nói: "Quả nhiên là ngươi... Cẩm
Y. Thấy những phi tiêu kia ta liền biết, là ngươi lại tìm ta trả thù.” Lúc hắn
cùng Kiều An bị phục kích, hắn đã phát hiện những phi tiêu mà đám người kia
dùng đều khắc hoa văn chim ưng chuyên dụng của Đông xưởng. Mà nam tử Cẩm Y mặc
áo đỏ kia chính là đốc chủ Đông xưởng: "Năm đó có thể xem như ta có lỗi
với ngươi. Nhưng lúc đó ta không có nghĩa vụ phải cứu ngươi. Về sau cũng là
ngươi tự nguyện tiến cung, cũng không phải ta đem ngươi bán vào, ngươi hà cớ gì
phải bức bách ta như vậy.” Mộc Thanh Phong xoa xoa huyệt thái dương, nói:
"Giận chó đánh mèo hơn mười năm, còn chưa đủ sao?”
*Đốc chủ: Người
đứng đầu với chức danh đầy đủ là Khâm sai
Tổng đốc Đông xưởng quan giáo biện sự thái giám gọi tắt là Đề đốc Đông xưởng
hay Xưởng công, Đốc chủ. Dưới Xưởng công, đặc vụ của Đông xưởng được chia làm 8
cấp khác nhau. Lúc hắn nói chuyện,
bỗng nhiên cảm giác được Kiều Sở ở trong ngực khẽ phát run, liền cúi đầu nhìn
nàng, chỉ thấy nàng đang rụt người, hai tay gắt gao túm chặt vạt áo của hắn,
thần sắc kinh hoàng.
"Làm sao
thế?" Mộc Thanh Phong vội hỏi, thuận tay quấn chiếc chăn bị tuột ra khỏi
người nàng, sau đó nhẹ nhàng vỗ về trấn an, nói: "Sợ cái gì? Bị bọn họ dọa
sợ sao?” Danh tiếng của Đông xưởng ở bên ngoài vô cùng ác, tiểu cô nương sợ hãi
cũng không có gì lạ: "Không có việc gì, có ta ở đây. Cho dù có thương
tích, mang theo nàng rời khỏi nơi này cũng không phải là vấn đề." Bởi vì
bị thương, nên hắn được Kiều Sở bảo hộ quá mức, mấy ngày qua đều bị nàng ra
lệnh nằm sấp trên giường động một chút cũng không cho. Nhưng kỳ thật hắn cũng
không thật sự không thể động đậy. Hiện tại, cho dù trên người có vết thương,
hắn cũng có thể ở dưới mí mắt Đông xưởng mang theo Kiều Sở rời khỏi nơi này.
Mắt thấy tình trạng của
Kiều Sở không ổn, h� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).