Lúc Kiều An đi vào,
Mộc Thanh Phong vẫn tựa vào tường, mắt nhắm nghiền, trên mặt không hề có huyết
sắc. Cả người hắn trầm xuống như nước chết ngàn năm trong đầm, mang theo tử
khí, khiến người ta cảm thấy phiền muộn.
Kiều An nhìn hắn,
nhíu nhíu mày, mở miệng nói: "Chẳng qua cũng chỉ là một tên chó thiến* từ
Đông xưởng, còn tưởng rằng một mình ngươi nhất định có thể ứng phó được, kết quả
lại thành như thế này." Hắn nói như vậy, nhưng cũng biết, Mộc Thanh Phong
thành ra như vậy cũng không phải vì Cẩm Y. Dừng một chút, hắn lại nói: "Vì
nữ nhân mà thành cái bộ dáng như này, vô dụng cũng phải có giới hạn chứ.”
*Chó thiến: hoạn quan, thái giám Mộc Thanh Phong vẫn
dựa vào tường như vậy, dường như đã tự chìm vào trong thế giới của chính mình,
căn bản không nghe được lời hắn nói. Kiều An nhìn bộ dạng này của hắn, nhướng
mày, quả nhiên không ngoài dự đoán. Hắn tựa vào khung cửa, trầm mặc trong chốc
lát, bỗng nhiên nhếch khóe môi, ngữ khí trêu chọc, nói: “Ta nói này, lương bổng
của Đông xưởng, phát ra đúng là hiếm có nhiều. Chỉ là nam nhân đều bị thiến chỗ
đó, khó có thể gặp được nữ nhân... Nữ nhân kia không phải là trèo lên giường
Cẩm Y mới vớ được nhiệm vụ béo bở này đấy chứ.” Nói xong, hắn lại cảm thấy buồn
cười, cười rộ lên, nói tiếp: "Có điều, Cẩm Y là thái giám, nàng ta hầu hạ
như thế nào? Nghe nói nam nhân không có chỗ đó luôn có chút sở thích đặc
thù..." Hắn còn chưa nói xong đã bị một trận gió thổi qua cắt ngang.
Kiều An nghiêng đầu,
dễ dàng tránh thoát thanh kiếm mang theo tiếng gió vù vù, vẫn tươi cười không
ngừng, nói với Mộc Thanh Phong: "À, vẫn còn sống sao? Ta còn tưởng rằng
ngươi đã chết rồi đấy chứ.” Dứt lời, hắn nhíu mày. Cho dù xảy ra chuyện như
vậy, Mộc Thanh Phong vẫn sẽ không tha thứ cho người khác vũ nhục nữ nhân kia.
Mộc Thanh Phong mở
mắt ra, tay vẫn dừng ở tư thế ném kiếm, sau đó lại chậm rãi thu hồi:
"Không liên quan gì đến nàng." Hắn trầm giọng nói, trong giọng nói
không phân biệt được vui hay buồn: "Ta vốn là kẻ có tội, vốn nên chịu hết
phỉ nhổ, đáng đời bị ngược đãi, cả đời này, không đáng được người khác chấp
nhận. Nàng ấy chỉ làm những gì mình phải làm.” Nói xong, hắn lại chậm rãi dựa
vào tường, dừng một lát, hắn tự lẩm bẩm với chính mình: “Một chút ấm áp ấy,
cũng là ông trời thương xót ta.” Nhắm mắt lại, mí mắt che đi đôi mắt đen như
tro tàn. Kiều An còn nhớ rõ, ngày hôm qua, đôi mắt kia còn tràn đầy dịu dàng có
thể khiến người ta nổi da gà.
Kiều An nhịn không
được bực bội, nói: "Dáng vẻ này của ngươi là sao đây.” Hắn nói xong, rót
cho mình một chén trà lạnh uống xuống, chậm rãi nói: "Việc này rõ ràng có
điểm đáng ngờ. Ngươi có nghĩ tới, nha đầu kia được Cẩm Y phái đến chỗ ngươi để
làm gì không... Giết ngươi sao? ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.