Trong lúc Kiều Sở đang
chiếu cố Mộc Thanh Phong, đột nhiên có một giọng nói vang lên: “Ta nói này, đại
tiểu thư, cô đang muốn hắn chết sớm hơn đấy à?”
"A?” Kiều Sở sửng
sốt, vừa ngẩng đầu lên thì thấy cháu trai của lão Miêu cùng a bà, hắn đang
nghiêng nghiêng dựa vào khung cửa, vẻ mặt thờ ơ. Kiều Sở vừa mới biết được tên
của hắn là Kiều An.
"Nếu muốn thừa dịp
hắn không có ý thức giết người diệt khẩu thì không cần phải rắc rối như vậy
đâu." Kiều An đứng thẳng người, vừa đi tới gần vừa nói: "Một đao trực
tiếp hạ xuống, bọn ta chẳng có quan hệ gì với hắn cả, cô chỉ cần đem chăn mền
giặt sạch sẽ, mọi chuyện sẽ như chưa có gì xảy ra.”
“Huynh có ý gì..."
Kiều Sở nghe lời này, khẽ nhíu mày, ngoài ý muốn có vài phần chột dạ, nhưng
chính nàng cũng không biết vì sao mình lại chột dạ.
"Người còn ngất
xỉu, thế mà cô dám đem thuốc rót vào miệng hắn." Kiều An đi tới trước
giường, cúi đầu nhìn Mộc Thanh Phong, nói: "Còn chưa sặc chết là may rồi.”
Kiều Sở nghe thế thì
mới vỡ lẽ, thì ra là lúc hôn mê mà cho ăn thì dễ bị sặc. Chuyện bị sặc này nói
lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, nghiêm trọng thật sự có thể mất mạng.
Nàng chỉ thấy không ít đoạn trong tiểu thuyết truyền hình lúc hôn mê sẽ cho
uống thuốc, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng suy xét tới điều này. Kiều
Sở tự biết mình đuối lý, trong lòng áy náy, lại cảm thấy may mắn vì Kiều An
ngăn cản, vội vàng cảm tạ Kiều An. Kiều An nhíu mày, nói một câu: "Không
nghĩ tới đấy, cô cũng coi như hiểu chuyện. "
“Nhưng mà, ta làm sao
cũng không đánh thức được huynh ấy." Nói lời cảm ơn xong, Kiều Sở lại lên
tiếng xin giúp đỡ.
"Aizz, chuyện này
thì đơn giản." Kiều An cười, trong tay lóe một cái, không biết lấy từ đâu
ra một cây tăm trúc, sau đó tùy ý nói: "Dùng cái này cắm vào móng tay,
nàng biết không, chính là kiểu dùng sức mà cắm xuống đó!” Nụ cười trên mặt hắn
mang theo vài phần thú vị cùng tà ác: "Ngất xỉu cũng phải chịu đau mà tỉnh
lại, không cần phải suy nghĩ nhiều!"
Còn chưa nghe xong lời
hắn nói, Kiều Sở đã đem tay Mộc Thanh Phong nắm vào trong tay mình, phòng ngừa
Kiều An thật sự làm như vậy. Kiều An thấy vẻ mặt đề phòng của nàng, nhịn không
được cười ra tiếng, nói: "Không cần như vậy đâu, thế này coi như nhẹ.” Nói
xong, hắn dùng tăm trong tay chỉ chỉ Mộc Thanh Phong, nói: "Đến cô cũng có
thể nhìn ra, hắn ngủ say như vậy thật sự không ổn lắm đâu.”
Kiều Sở đương nhiên có
thể nhìn ra. Lúc trước Mộc Thanh Phong còn có phản ứng với kích thích từ bên
ngoài, lúc Kiều Sở đẩy hắn, nói chuyện với hắn còn có thể khiến hô hấp của hắn
tăng thêm. Nhưng bây giờ, dường như hắn càng ngủ càng sâu, hô hấp ngày càng
mỏng, hai má lại đỏ bừng sốt cao giống như đang lấy sinh mệnh của hắn làm nhiên
liệu thiêu đốt, không hề có dấu hiệu giảm bớt.
"Ta biết..."
Kiều Sở bất lực, trong con ngươi tràn ngập lo lắng: "Nhưng mà, chắc phải
có phương pháp khác đi." Cầm tăm trúc cắm vào móng tay, chỉ nghĩ thôi cũng
khiến người ta run rẩy rồi, hắn căn bản là đang nói giỡn đi!
Nhưng vẻ mặt của Kiều
An lại không mang lại chút cảm giác đùa cợt nào. Hắn thu liễm ý cười trên mặt,
sắc mặt trở nên nghiêm túc: "Bằng không thì đại tiểu thư ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).