Dường như là bị ầm ĩ lúc trước hao tổn hết chút sức lực cuối cùng, sau khi được Kiều Sở dìu lên giường không lâu, Mộc Thanh Phong liền gắt gao nắm lấy cổ tay nàng rồi nặng nề mê man. Lúc màn đêm buông xuống, nhiệt độ cơ thể của hắn cũng dần dần tăng cao, hai má đỏ bừng, trán cũng trở nên nóng bỏng.

Một bên cổ tay Kiều Sở bị Mộc Thanh Phong nắm chặt, không gỡ ra được nên không tiện chiếu cố, đành phải nhờ a bà nhúng khăn vào nước lạnh vắt kỹ, sau đó tự mình nhận lấy. Mộc Thanh Phong nằm sấp, không thể đặt khăn tay lên trán hắn, Kiều Sở liền dùng tay ấn thẳng lên trên.

A bà dò xét nhiệt độ trên má hắn, khẽ thở dài, nói: "Lão già kia của ta nói không sai mà... Đêm nay nhất định là một đêm vất vả của hắn. Sau đó bà lại trấn an Kiều Sở: “Chỉ là vận khí của hai ngươi cũng rất tốt, chúng ta vừa vặn có thể mời một vị thần y tới, nên cô cũng không cần quá lo lắng đâu.”

“Thần y sao?” Kiều Sở hỏi.

"Là cô nương mà cháu trai A An của ta thích, tên là Cố Minh Xu." A bà trả lời, trên mặt có chút đắc trí: "Đừng thấy nàng tuổi còn nhỏ mà nghi ngờ, nàng là khuê tú của đại gia, y thuật quả thực bất phàm, trước kia ta theo lão già vào Nam ra Bắc bao nhiêu năm, gặp được người có y thuật như nàng quả là hiếm thấy. Cô nương tốt như vậy, ánh mắt của A An thật tốt.”

Kiều Sở nghe xong, trong lòng có chút an ủi, vội vàng hướng a bà nói cảm ơn, lại vội vàng hỏi: “Vậy... Khi nào cô ấy có thể tới đây khám bệnh thế?"

Vẻ mặt của a bà nặng nề, trên mặt có chút không đành lòng, nhưng vẫn nói: "Hiện tại, nàng ấy còn chưa tới được. Mộc Kim tính tình đa nghi, nếu đã đuổi tiểu tử này ra khỏi môn phái, ta cùng lão đầu tử lại thu nhận các ngươi đã là chuyện vô cùng nguy hiểm. Nếu lại dẫn nàng đến, có ý giúp đỡ rõ ràng như thế, chỉ sợ sẽ liên lụy đến hai người bọn ta." Thấy sắc mặt Kiều Sở càng ngày càng trầm xuống, bà lại an ủi nói: "Chỉ là, ta đã để cháu trai của ta đến chỗ Cố nha đầu xin phương thuốc, đêm nay sắc cho hắn uống nhất định sẽ không có gì đáng ngại đâu, chờ tới trời sáng, dẫn hắn đến chỗ Cố nha đầu điều trị thật tốt là được.”

Kiều Sở nghe xong, mím môi, khẽ gật đầu.

"Ưm..." Mộc Thanh Phong vẫn đang sốt cao bỗng nhiên rên rỉ một tiếng, rõ ràng là ngủ cũng không thoải mái. Hắn cau chặt mày lại, chỉ chốc lát sau liền đứt quãng kêu lên. Lúc đầu, hắn chỉ phát ra những âm thanh vô nghĩa, sau đó từ từ nói thành lời: "Đau..." Nghe thấy hắn kêu đau, Kiều Sở cúi người xuống, ôm vai hắn, nhẹ nhàng an ủi. Hắn lại không dễ dàng bình tĩnh như vậy. Đau đớn khiến hắn nhịn không nổi mà hừ hai tiếng rồi vô thức lẩm bẩm: "Đừng đánh... Đau... Đệ tử biết sai rồi..." Đồng tử chuyển động kịch liệt như bị nỗi đau đớn từ thân thể giày vò tới mức nằm mơ thấy ác mộng. Hắn rơi vào im lặng một chốc, rồi lông mày lại nhíu lại, thanh âm khàn khàn lẩm bẩm: "Đừng... Đừng ghét ta... Ai có thể đi cùng ta đây..." Dừng một chút, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn rất khổ sở, nói: "Ta không muốn giết người nữa... Sư phụ... Ta không muốn giết người nữa..." Âm cuối cùng bất lực như một tiếng thở dài.

Kiều Sở ở một bên nghe được thì thấy vô c�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play