“Điểm này của huynh khiến người ta ghét nhất đấy.” Kiều Sở nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Mộc Thanh Phong, bỗng nhiên nói như vậy.

Mộc Thanh Phong nghe vậy, chớp mắt mấy cái, có chút không rõ tình huống: "Hả? Sao lại ghét ta..."

"Huynh không cần lúc nào cũng như vậy, ta... vẫn rất muốn gặp huynh." Kiều Sở ngồi xổm xuống, nâng mặt Mộc Thanh Phong lên, để cho hắn nhìn thẳng vào mắt mình: "Huynh đối xử với ta rất tốt, ta cũng không phải người mù, huynh đã chăm sóc ta vô cùng cẩn thận, ta đều biết. Thế nên, ta chăm sóc huynh như vậy là lẽ dĩ nhiên.”

Mộc Thanh Phong xoa xoa mũi, không rõ ý tứ của nàng: "Không phải nói ghét ta sao..."

"Ta chán ghét cái gương mặt lúc nào cũng tỏ vẻ biết ơn kia của huynh. Thật là nhịn không nổi mà, việc ta chăm sóc huynh không phải là chuyện đương nhiên sao, nên là đừng vì thấy ta tốt với huynh một chút đã bày cái vẻ mặt vô cùng cảm kích đó ra, được không? Chuyện ta làm đâu nhiều nhặt gì mà xứng với sự biết ơn của huynh!”

Mộc Thanh Phong ngẩn người, theo bản năng phản bác: "Ta không có..." Rồi lại nhận ra mình quả thật giống với Kiều Sở nói, nên không biết nói cái gì cho phải.

Kiều Sở thấy hắn rối rắm như vậy thì thở dài, nói: "Quên đi, đáng lẽ ta nên chờ huynh quen rồi thì mới nói chứ, không biết vì sao ta lại nhịn không được mà nói ra...” Nàng biết rõ từ nhỏ đến lớn hắn không được người quan tâm, chăm sóc nên mới biến thành bộ dáng như hôm nay: “Sao lúc nào huynh cũng có cách làm ta thấy khó chịu vậy chứ, huynh phải quen dần với việc mọi người đối xử tốt với mình đi thôi... Ta không muốn trở thành nữ thần trong lòng huynh đâu, bình thường như mọi người là được.”

Mộc Thanh Phong nghe nàng nói xong thì trầm mặc trong chốc lát, sau đó thấp giọng đáp ứng: "Ta biết rồi." Hắn dùng hai má nóng bỏng cọ cọ bàn tay mát lạnh của Kiều Sở, cảm thấy nhiệt độ trên mặt giảm xuống một chút. Kiều Sở nhìn hắn giống như chú chó con đang cọ lấy tay nàng, trông ngoan ngoãn vô cùng thì trong lòng lại áy náy.

"Aizz... Ta không nên nói với huynh chuyện này, là ta không nghĩ tới cảm nhận của huynh...” Rõ ràng là chỉ cần lâu ngày tự nhiên tình trạng sẽ ổn hơn, vậy mà cô lại nhịn không được mà oán thán, không hề để ý đến chuyện này sẽ mang đến áp lực cho hắn: "Chính là vì tính tình huynh quá tốt, nên mới dễ bị bắt nạt như thế.” Nói xong, Kiều Sở do dự một chút, sau đó yên lặng đan mười ngón tay với hắn.

Mộc Thanh Phong hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi thả tay Kiều Sở ra, nói: "Ai ya, đại tiểu thư cần gì phải tận tâm với ta như vậy." Kỳ thật, theo hắn thấy, Kiều Sở nếu cảm thấy thất vọng nên mới trực tiếp nói với hắn như vậy, nàng căn bản không cần để ý tới cảm thụ của hắn quá nhiều: "Đại tiểu thư không phải đã lo nghĩ cho ta rồi hay sao.”

“... Huynh vẫn luôn như vậy, sớm muộn cũng phải làm ta phải trở nên xấu tính... Tuy rằng tính tình ta vốn cũng không tốt lắm." Kiều Sở nói xong, lại đắp lại chăn cho Mộc Thanh Phong nói: "Uống thuốc xong rồi thì mau ngủ đi, ta đi lấy khăn đắp lên trán cho huynh.” Hắn vẫ

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play