“Điểm này của huynh
khiến người ta ghét nhất đấy.” Kiều Sở nhìn khuôn mặt thỏa mãn của Mộc Thanh
Phong, bỗng nhiên nói như vậy.
Mộc Thanh Phong nghe
vậy, chớp mắt mấy cái, có chút không rõ tình huống: "Hả? Sao lại ghét
ta..."
"Huynh không cần
lúc nào cũng như vậy, ta... vẫn rất muốn gặp huynh." Kiều Sở ngồi xổm
xuống, nâng mặt Mộc Thanh Phong lên, để cho hắn nhìn thẳng vào mắt mình:
"Huynh đối xử với ta rất tốt, ta cũng không phải người mù, huynh đã chăm
sóc ta vô cùng cẩn thận, ta đều biết. Thế nên, ta chăm sóc huynh như vậy là lẽ
dĩ nhiên.”
Mộc Thanh Phong xoa xoa
mũi, không rõ ý tứ của nàng: "Không phải nói ghét ta sao..."
"Ta chán ghét cái
gương mặt lúc nào cũng tỏ vẻ biết ơn kia của huynh. Thật là nhịn không nổi mà,
việc ta chăm sóc huynh không phải là chuyện đương nhiên sao, nên là đừng vì
thấy ta tốt với huynh một chút đã bày cái vẻ mặt vô cùng cảm kích đó ra, được
không? Chuyện ta làm đâu nhiều nhặt gì mà xứng với sự biết ơn của huynh!”
Mộc Thanh Phong ngẩn
người, theo bản năng phản bác: "Ta không có..." Rồi lại nhận ra mình
quả thật giống với Kiều Sở nói, nên không biết nói cái gì cho phải.
Kiều Sở thấy hắn rối
rắm như vậy thì thở dài, nói: "Quên đi, đáng lẽ ta nên chờ huynh quen rồi
t ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).