Mặc dù bị Mộc Thanh Phong liên tục ngăn cản nhưng Kiều Sở vẫn một mực muốn xem vết thương của hắn. Mộc Thanh Phong đối với việc này thật sự rất bất đắc dĩ, nói: "Đại tiểu thư của ta ơi. Nào có cô nương nào tùy tiện nhìn thân thể nam nhân như vậy? May là không phải chỗ hiểm, nếu không trinh tiết một đời của cô sớm đã bị hủy rồi." Mộc Thanh Phong chủ yếu bị thương ở chân. Cũng đúng, hình côn kia nếu mà đánh vào lưng, phỏng chừng hắn đã sớm bỏ mạng vì bị nội thương quá nặng rồi.

"Là ta nhìn huynh, ta sờ huynh, ta chiếm tiện nghi của huynh, đâu phải là  huynh làm với ta, làm sao mà trinh tiết của ta mất được?" Kiều Sở phản bác, đè thân trên của Mộc Thanh Phong xuống, khiến hắn không thể động đậy. Kỳ thật, nếu bàn về công phu, đừng nói là bị đánh một trận, cho dù toàn thân chỉ còn lại một bàn tay có thể cử động thì Kiều Sở cũng không có khả năng chế trụ Mộc Thanh Phong. Chỉ là hắn thấy Kiều Sở vô cùng nghiêm túc, nàng cố chấp như vậy khiến hắn đành phải tuân theo.

Kiều Sở thật sự xốc quần áo Mộc Thanh Phong lên, trong nháy mắt nhịn không được mà hít một hơi khí lạnh, lúc này nàng mới hiểu được lý do chân chính Mộc Thanh Phong ngăn cản không cho nàng hỗ trợ. Kiều Sở không biết là phải dùng gậy gì, đánh như thế nào, mới có thể tạo ra nhiều vết thương dữ tợn như vậy. Tất cả các vết thương đều chưa kết vẩy, không ngừng chảy máu, đặc biệt nghiêm trọng, làm cho người ta nhìn mà thót tim.

Thấy Mộc Thanh Phong phải chịu khổ như vậy, hốc mắt Kiều Sở chua xót: “Tại sao họ... có thể làm thế với huynh chứ!" Nàng cắn môi, liều mạng nắm khăn trong tay, cố gắng không để nước mắt lăn xuống. Nếu khóc ra, Mộc Thanh Phong nhất định sẽ chống đỡ một thân thương tích đi an ủi nàng, nàng không thể làm tội hắn như vậy được.

"Ta đã nói là không sao mà, đại tiểu thư. Đừng lấy bản thân mình so sánh với người khác, muốn ta nói bao nhiêu lần cô mới tin là ta không yếu đuối như cô nghĩ đây." Mộc Thanh Phong quay đầu nhìn nàng, thấy hốc mắt nàng đỏ lên, liền cười trêu chọc nàng, nói: "Ôi chao, đây là con thỏ nhỏ nhà ai chạy ra vậy? Đáng yêu như vậy, không sợ bị người ta bắt cóc sao?”

“Huynh đang giỡn trẻ con sao?” Kiều Sở liếc hắn một cái, lại đau lòng sờ lưng hắn an ủi. Kiều Sở đem chiếc khăn ngâm nước vắt khô, dựa theo lời a bà nói, nhẹ nhàng lau chùi từng chút một cho hắn. Mộc Thanh Phong cười cười, sợ nàng áp lực, liền vùi đầu vào chăn, cố nén đau đớn, thả lỏng cơ bắp, khống chế hô hấp, cật lực biểu hiện rằng mình rất thoải mái. Người phía sau hắn có lẽ không có kinh nghiệm gì cả, nhưng lại rất cẩn thận và nghiêm túc. Hắn đã bị thương rất nhiều lần, nhưng hiếm khi được chăm sóc như vậy. Kiều Sở săn sóc Mộc Thanh Phong như vậy làm cho hắn vô cùng hưởng thụ, hắn cảm thấy toàn bộ trái tim đều trở nên ấm áp, cả người tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Hắn lại cười rộ lên, nhịn không được nhẹ giọng gọi: "Kiều Sở."

“Hả? Ta làm huynh đau sao?"

“Không phải." Hắn trả lời: "Là vì... Cô vẫn còn ở lại đó, vẫn ở bên ngoài chờ ta, thật sự là... rất tuyệt. Còn nữa, cô còn đau lòng thay ta, cô thật là tốt.”

Hắn ngừng một chút: "Ta thật sự rất vui, cô khẳng định sẽ không biết ta cao hứng đến mức nào đâu, sẽ không biết ta đã chờ đợi điều này bao nhiêu năm..."

Kiều Sở kỳ quái nhìn hắn một cái, nói: "Ta nhất định sẽ chờ huynh mà, vì sao huynh lại cảm thấy ta sẽ không chờ huynh?”

Mộc Thanh Phong nghe xong lời này của nàng, trong lòng chợt c�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play