Chương 821: Tang thi thơm ngào ngạt (11)

Lúc này, có một cô gái xõa tóc bước từ trên xe xuống.

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu đỏ, đứng trước cửa xe, ánh mắt dán chặt vào bóng người Nam Nhiễm ở đối diện.

Nam Nhiễm hình như cũng cảm giác được có người đang nhìn mình nên hơi ngẩng đầu lên.

Hai bên chạm mắt nhau.

Bỗng nhiên, Nam Tiểu Nhiễm cười lớn, đôi môi đỏ tươi khẽ cong nở nụ cười vô cùng xinh đẹp.

"Không ngờ lại gặp mặt." Giọng nói dễ nghe chậm chạp vang lên.

Nam Nhiễm nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của cô ta, vừa nhìn thấy là Nam Tiểu Nhiễm, trong đầu cô liền hiện lên cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Con gái nhỏ nhất của Nam gia, đứng hàng thứ mười sáu, Nam Nhiễm.

Cô không tin đây chỉ là một sự trùng hợp.

Nam Tiểu Nhiễm này đến đây là vì cô.

Nhưng rốt cuộc mục đích của cô ta là gì?

Nam Nhiễm nghĩ một hồi, đôi môi mềm mại khẽ cong nở nụ cười nhẹ rồi cúi đầu vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Quân Dạ.

"Gọi cha con ra đây."

Quân Dạ nghe lời, chân nhỏ chạy vào trong phòng, chỉ trong vài giây đã kéo Quân Lâm ra tới.

Vừa kéo hắn đi ra ngoài, vừa nãi thanh nãi khí giải thích: "Phụ thân, mẫu thân bảo con gọi người ra đây."

Lúc nhìn thấy Quân Lâm xuất hiện bên người Nam Nhiễm, nụ cười trên mặt Nam Tiểu Nhiễm nhất thời cương cứng, thậm chí cả cơ thể cô ta giống như bị đóng băng, không có bất kì phản ứng nào.

Nam Nhiễm nhìn phản ứng của Nam Tiểu Nhiễm, hơi nhíu mày.

À, đúng là tới đây đoạt dạ minh châu!

Toàn bộ sự chú ý của Nam Nhiễm lúc này đều đặt hết trên người Nam Tiểu Nhiễm nên đã vô tình quên mất Quân Lâm vừa mới bị mình gọi tới.

Quân Lâm duỗi tay ôm chặt lấy eo của cô rồi dùng lực kéo cô vào lòng. Hơn nữa, không biết mới suy nghĩ tới cái gì mà trên gương mặt luôn lạnh nhạt kia của hắn đột nhiên xuất hiện vẻ nhu hòa hiếm có.

Sau đó chỉ nghe hắn nhàn nhạt nói: "Anh nhớ ra một số chuyện."

Nam Nhiễm nghe hắn nói, lực chú ý nhanh chóng dời về người hắn, có hơi khó hiểu hỏi: "Hả?"

Quân Lâm giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve hai cánh môi mềm mại của Nam Nhiễm, giọng điệu trầm thấp: "Đêm qua, lúc ngủ với em, anh đột nhiên nhớ ra vài chuyện."

Hắn lặp lại một lần nữa, chỉ là lần này còn thêm vào một vài từ ngữ mấu chốt.

Quân Lâm mới dứt lời, Nam Nhiễm đã cảm thấy ánh mắt của Nam Tiểu Nhiễm đứng ở đằng xa càng lúc càng âm trầm hơn.

Ý cười trên mặt Nam Nhiễm càng tươi hơn.

"Thì sao?"

Hắn nhìn cô một lúc.

"Có phải trước đây chúng ta đã từng làm như thế không? Ở rất nhiều chỗ."

Tiếng nói vừa dứt, Quân Lâm đã bị Nam Nhiễm lôi về phòng, cạch một tiếng, cửa phòng đóng lại, nhốt tất cả đám người kia ở bên ngoài.

Mới vào cửa, Nam Nhiễm đã tặng cho hắn một cái lườm sắc bén, sau đó nhịn không được hỏi: "Anh chỉ nhớ mấy cái này? Không còn gì khác?"

"Cái này còn chưa đủ?"

Thái độ Nam Nhiễm khác thường, cô duỗi tay nắm lấy cổ áo của hắn rồi kéo hắn đến trước mặt mình, chỉ là sức lực của cô quá yếu không đủ mạnh, may mắn là Quân Lâm nể tình tự động cúi đầu phối hợp với cô.

Nam Nhiễm đè người xuống, tức giận nói: "Anh nghĩ lại cẩn thận một lần nữa cho em, rốt cuộc anh đã trêu chọc cái người tên Nam Tiểu Nhiễm kia từ bao giờ." Nói xong, cô lại bực mình liếc hắn một cái.

Ánh mắt của cái người tên Nam Tiểu Nhiễm kia lúc nhìn dạ minh châu, chắc chắn không phải chỉ ngày một ngày hai có thể dưỡng thành.

Quân Lâm nhìn dáng vẻ tức giận của cô, có hơi sửng sốt.

"Nam Tiểu Nhiễm là ai?"

Hắn vừa nói vừa suy nghĩ, dường như trong một đoạn ký ức ngắn ngủi của hắn cũng có dáng vẻ tức giận của cô. Bất quá lúc đó nguyên nhân cô tức giận hầu như là vì mấy viên dạ minh châu, rất hiếm khi là vì con người.

Quân Lâm duỗi tay ôm lấy eo Nam Nhiễm, tùy ý để cô nắm lấy cổ áo của mình.

Cơ thể này của cô so với trong ký ức của hắn thì yếu hơn rất nhiều, luôn tạo cho hắn cảm giác nếu không cẩn thận chăm sóc tốt thì bất cứ khi nào cũng có thể tùy tiện bị thương, hay bị một thứ gì đó giết chết.

Nghĩ đến đây, hắn càng phối hợp với cô hơn, vừa duỗi tay vừa vỗ nhẹ lên sống lưng của cô để cô bớt giận.

Chương 822: Tang thi thơm ngào ngạt (12)

Dưới sự dỗ dành của hắn, cảm xúc của Nam Nhiễm dần dần tốt hơn.

Đại khái cũng biết hiện tại hắn không nhớ gì hết, cho dù có muốn hỏi cho ra lẽ thì cũng phải chờ đến lúc hắn khôi phục ký ức.

Lúc này, giọng nói của hệ thống bỗng vang lên: [đinh đinh, kích hoạt nhiệm vụ mới, thỉnh ký chủ cứu vớt thế giới.]

Nam Nhiễm dựa vào lòng Quân Lâm, nghe thông báo của hệ thống xong liền trầm mặc một lúc lâu.

Cứu vớt thế giới?

Cứu vớt thế giới kiểu gì? Giết chết toàn bộ tang thi?

Nhưng bản thân cô cũng là một con tang thi, chẳng lẽ muốn cô tự tay giết chết bản thân mình?

Cô là một người bị nhốt trong địa lao suốt mấy vạn năm.

Không phải cái hệ thống nát này nói cô là người xấu sao?

Muốn người xấu đi cứu vớt thế giới?

Sau khi nói xong, hệ thống liền nhỏ giọng nói: [ký chủ, đây là nhiệm vụ đột phát. Người ta cũng không biết tại sao lại như vậy.]

Tiểu Hắc Long nhỏ giọng giải thích, giải thích xong rồi lại nói: [ký chủ, bởi vì hệ thống mới kiểm tra đo lường ra được một năng lượng hủy diệt thế giới nên mới ủy nhiệm cho ký chủ trọng trách thế này.]

Quân Lâm thấy Nam Nhiễm vẫn cúi đầu, im lặng không chịu nói chuyện nên cho rằng cô vẫn còn tức giận vì thế vẻ mặt lãnh đạm, không có bất kì cảm xúc nào mở miệng nói: "Anh bị nhốt trong phòng thí nghiệm của căn cứ. Lúc tỉnh lại trong đầu không có bất kỳ ký ức nào." Cho nên Nam Nhiễm hỏi hắn với người phụ nữ kia có quan hệ gì, hắn cũng không nhớ, càng không biết nên trả lời ra sao.

Nam Nhiễm ngẩng đầu: "Bị nhốt ở phòng thí nghiệm?"

Quân Lâm ôm người vào trong ngực, thấy cô không có vẻ gì là giống như đang tức giận, vẻ mặt hắn lúc này mới ôn hòa hơn một chút, hiếm khi bàn luận về vấn đề này nhiều thêm vài câu.

"Bọn họ thấy dị năng của ta khác với mọi người nên muốn thử làm nghiên cứu." Đến đây, hắn hơi dừng lại vài giây rồi mới nói tiếp: "Đám tang thi bên ngoài đều là sản phẩm nghiên cứu thất bại của bọn họ."

Tất cả mọi người đều cho rằng mạt thế diễn ra là do thượng đế trừng phạt. Bọn họ luôn nghĩ có lẽ là con người đã làm gì đó chọc giận thần lình, kết quả là vào một đêm trăng tròn người đầu tiên bị cảm nhiễm xuất hiện, sau đó thì một lây mười mười lây một trăm, cứ thế một nền công nghiệp văn minh bị sụp đổ trong nháy mắt, biến mất không còn một chút vết tích, thay vào đó là một thời đại mạt thế người ăn người bắt đầu.

Nhưng sự thật lại không phải như thế.

Trước khi mạt thế diễn ra, có một tổ chức luôn tiến hành thực nghiệm trên cơ thể con người, bọn chúng muốn nghiên cứu ra một loại gen mới có thể giúp nhân loại phá vỡ cực hạn, trở thành tồn tại mạnh mẽ nhất. Bất quá để kích thích thí nghiệm phẩm(*), bọn họ liên tục tiêm thuốc vào cơ thể của thí nghiệm phẩm. 

Cứ như thế, sau thời gian thí nghiệm lâu dài, một sự cố lớn đã xảy ra, có thí nghiệm phẩm phát điên cắn nhân viên nghiên cứu bị thương. Sau đó nhân viên nghiên cứu cũng được đưa ra khỏi căn cứ nhưng trải qua 24 tiếng thì cơ thể lại đột nhiên biến hóa, ,móng tay dài ra, thậm chí còn phát điên cắn chết hàng xóm cạnh nhà. Và cứ vậy, một lây mười mười lây một trăm, cuối cùng mạt thế diễn ra.

Sau khi mạt thế xảy ra, có người phát hiện trong cơ thể của tang thi có tinh hạch, hơn nữa con người còn có thể hấp thu sức mạnh của tinh thạch để biến dị sinh ra dị năng. Vì thế có một số người trở thành dị năng giả, còn những người không thể hấp thụ sức mạnh của tinh thạch thì vẫn là người thường.

Căn cứ thực nghiệm cũng không vì mạt thế diễn ra mà đình chỉ toàn bộ nghiên cứu, ngược lại, nhờ có mạt thế mà bọn họ càng có thể quang minh chính đại, khoác lên mình chiếc áo cứu vớt nhân loại để thực hiện ý đồ của mình.

Trở thành hóa thân của chính nghĩa còn giúp cho căn cứ kia càng lúc càng lớn mạnh hơn.

Nam Nhiễm cũng đã đi qua khá nhiều vị diện, cho nên vừa nghe Quân Lâm kể chuyện, cô liền đoán được nhiệm vụ cứu vớt thế giới có liên quan đến căn cứ kia.

Nếu cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì chắc chắn phải đi tới đó một chuyện.

Nghĩ vậy, Nam Nhiễm lập tức nắm lấy tay Quân Lâm, nói: "Ngày mai, chúng ta đi đến căn cứ anh vừa kể đi."




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play