Chương 823: Tang thi thơm ngào ngạt (13)
Quân Lâm thấy cô gái trước mắt bày ra vẻ mặt hào hứng thì có hơi ngạc nhiên, bởi vì hắn không ngờ những lời hắn nói lại có thể khiến cô hứng thú đến mức này.
Hắn gật đầu, yết hầu di chuyển lên xuống: "Được." Ngắn gọn đồng ý.
Quân Dạ ở bên cạnh nhìn một màn này liền bĩu môi.
Nó thật khổ a!
Phụ thân và mẫu thân của nó không có chuyện gì cũng ôm chặt lấy nhau giống hệt như cơ thể của trẻ sơ sinh gắn chặt vào nhau.
Mỗi lần như thế hai người bọn họ đều quên mất mình còn có một đứa con.
Quân Dạ đang nghĩ ngợi lung tung thì đột nhiên bị một bàn tay lớn bế lên, ngay lập tức vẻ mặt ủy khuất liền biến mất thay vào đó là tâm tình vui sướng không thôi.
Được rồi, phụ thân và mẫu thân của nó vẫn rất tốt.
Lúc này, bên ngoài đám người trên chiếc xe kia đang dọn dẹp căn biệt thự ở đối diện để nghỉ ngơi.
Từ khi mạt thế diễn ra đến bây giờ, tất cả mọi người đều di chuyển đến căn cứ để tìm kiếm sự che chở, vì thế những khu biệt thự dành cho người giàu này đều bị bỏ hoang.
Bởi vì nguyên nhân nào đó mà cả ngày hôm đó Nam Nhiễm và Nam Tiểu Nhiễm không hề đụng mặt nhau, cho tận đến sáng sớm hôm sau, lúc Quân Lâm đang chuẩn bị bò bí tết cho Nam Nhiễm thì bỗng nhiên nghe được tiếng động lớn như thứ gì đó đụng vào nhau ở ngoài cửa.
Hắn nghiêng người, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa chiếu thẳng vào người hắn, chỉ nghe bên ngoài truyền đến một giọng nói non nớt của trẻ con.
"Các người không được bắt nạt mẫu thân."
Quân Lâm ngừng động tác chiên thịt bò bít tết trong tay lại, tầm mắt theo cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Ngoài cửa, có một đám người đang vây quanh Nam Nhiễm và Quân Dạ, vẻ mặt người nào người nấy đều hiện lên sự cảnh giác và tức hận.
Trong đó có người cắn răng mở miệng: "Là tang thi?"
Lại có người lên tiếng: "Mẹ nó, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tang thi có thể nói chuyện."
"Nếu không phải chúng ta tinh mắt thì không biết con tang thi này còn muốn trộn lẫn vào đám người chúng ta đến khi nào!"
Đám người này vừa nói vừa đồng loạt rút vũ khí ra.
Nhìn qua dáng vẻ ai nấy cũng hưng phấn, tự tin giống như đã nắm chắc phần thắng trong tay, có người còn vừa tấm tắc vừa đánh giá cả người Nam Nhiễm từ trên xuống dưới một lượt.
"Không ngờ, hiện tại tang thi lại có thể tiến hóa đến mức hoàn mỹ như vậy."
Người kia mới dứt lời, lại có người cắn răng căm hận nói: "Cho nên hôm nay chúng ta phải giết chết cô ta, để tránh mầm họa sau này!"
Hiển nhiên lời này của người kia đều nhận được sự nhất trí của mọi người.
Không phải tộc ta tất có dị tâm, đây là câu nói mà nhân loại đã đúc kết được qua 5000 năm lịch sử.
Cho dù hiện tại là mạt thế thì cũng không ngoại lệ.
Nam Nhiễm nắm chặt tiểu hắc cầu trong tay, nghịch nghịch một lúc, sau đó đưa mắt quét quanh một vòng, vẫn không thấy Nam Tiểu Nhiễm đâu.
Lúc này, bỗng nhiên có người phóng ra lôi điện mở màn cuộc chiến hướng thẳng về phía Nam Nhiễm.
Quân Dạ thấy tình huống này, lập tức há mồm: "Phụ thân!" Giọng nói nãi thanh nãi khí nhưng vô cùng có lực, vang vọng cả một khoảng không gian.
Tiếng hét vừa dứt đã nghe vụt một tiếng, một bức tường vô hình được dựng lên ngăn chặn mọi công kích của lôi điện kia.
Sau đó, ầm!
Một đám người bị văng ra xa giống như mới đụng phải thứ gì đó, gương mặt của người nào người nấy cũng sưng phù, cả người nằm liệt trên đất.
Nam Nhiễm hơi nhíu mày, khẽ môi cong lên nở nụ cười nhẹ, sau đó duỗi tay sờ sờ đầu Quân Dạ.
Dạ minh châu nhỏ vừa gọi thì dạ minh châu lớn đã đến đánh nhau.
Trước đây sao cô lại không nghĩ tới trường hợp này nhỉ?
Quân Dạ dường như vẫn còn tức giận, nó giơ nắm tay bé xíu của mình lên, chạy tới trước mặt cái người vừa phóng thích lôi điện kia rồi đấm thẳng một cái vào đầu gối của hắn ta.
Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, theo sau chính là tiếng thét thảm thiết của người nào đó.
"A!!"
Bất quá một màn giáo huấn như vậy vẫn không khiến bọn họ dừng lại, ngược lại còn khiến đám người đó càng quyết tâm hơn, cả đám đều nhìn Nam Nhiễm với ánh mắt đầy sát khí.
Cuối cùng có người tàn nhẫn mở miệng: "Chúng ta cùng nhau lên, giết chết một lớn một nhỏ này!"
Tiếng nói vừa dứt, cuộc chiến liền bắt đầu.
Chỉ là, một phút sau...
Nam Nhiễm dựa người vào xe của bọn họ, nhìn đám người nằm rạp trên mặt đất, khẽ cười một tiếng.
"Có hơi đơn giản."
Chương 824: Tang thi thơm ngào ngạt (14)
Cảm giác này... cũng không tệ lắm.
Lúc cô đang tập trung suy nghĩ thì lại cảm giác thấy tiểu hắc cầu luôn đong đưa trong tay cô không biết bị cái gì hấp dẫn mà đột nhiên hưng phấn rung lắc dữ dội.
Nam Nhiễm thấy mọi chuyện ở đây đã được giải quyết xong xuôi thì cúi đầu sờ đầu Quân Dạ, nói: "Đi tìm cha con đi."
Quân Dạ nghe vậy gật gật đầu, bước từng bước nhỏ đi tìm phụ thân.
Nam Nhiễm thả lỏng tay, Đậu Phộng bay ra dừng ở giữa không trung một lúc rồi lắc lư một vòng, sau đó vèo một cái chạy thẳng về phía trước.
Nhìn một màn này, Nam Nhiễm không nói gì, chỉ rũ mắt vài giây rồi đuổi theo Đậu Phộng.
Đậu Phộng đi vòng vòng một lúc, sau khi vòng qua vài tòa biệt thự thì đi vào một bãi đất trống.
Nơi này dường như trước đây là một khu công viên giải trí dành cho trẻ em, bởi vì mạt thế diễn ra nên đã bị hủy không còn tàn tích, chỉ còn đúng mỗi một cái cầu trượt khó khăn lắm mới tồn tại được ở đó, hơn nữa nhờ vào mấy ngày trước trời mới đổ một trận mưa lớn nên cầu trượt được cọ rửa sạch sẽ để lộ những lổ khoang rỉ sét.
Bất quá, trên cầu thang của cầu trượt lúc này có một cô gái đang ngồi.
Cô gái kia mặc một chiếc váy dài màu đỏ, ngồi ở phía xa nhìn Nam Nhiễm, sau đó nở nụ cười nhẹ, cánh tay thì vỗ về chơi đùa sợi tóc vướng bên tai. Dưới ánh mặt trời hình dạng của chiếc nhẫn màu đen trên tay cô ta càng hiện lên rõ ràng hơn.
"Lại gặp mặt rồi!" Giọng nói nhẹ nhàng của cô ta vang lên, đôi môi đỏ mọng cũng theo đó nở nụ cười đầy thâm ý.
Người này chính là người Nam Nhiễm đã từng chạm mặt hai lần trước đó, Nam Tiểu Nhiễm.
Ánh mắt của Nam Nhiễm liếc nhanh qua người cô ta một lúc rồi dời về chiếc nhẫn trong tay của cô ta.
Không biết tại sao cô lại cảm thấy lực lượng trong chiếc nhẫn kia rất quen thuộc.
Mà Đậu Phộng còn kích động hơn cả Nam Nhiễm, nó bay vòng vòng quanh người Nam Tiểu Nhiễm một lượt rồi tản ra ánh sáng màu đen. Chiếc nhẫn kia cũng tản ra ánh sáng màu đen giống như đang đáp lại nó.
Nam Nhiễm trầ mặc một lúc rồi cười khan: "Này, chiếc nhẫn trong tay cô là của tôi, đúng không?"
Nghe cô hỏi, cả người Nam Tiểu Nhiễm liền cứng ngắc nhưng rất nhanh cô ta đã nheo mắt nhìn chằm chằm Nam Nhiễm.
Sau khi quan sát cẩn thận, phát hiện cô chỉ thuận miệng hỏi như vậy thì liền thả lỏng cơ thể, đứng dưới ánh mặt trời nghiêng đầu.
"Không biết Quân Lâm đã nói với ngươi chưa. Hắn gửi thiệp đến Nam gia, chiêu cáo thiên hạ, nói muốn lấy ta làm vợ."
Ý cười trên mặt Nam Nhiễm vẫn không đổi, cô chậm chạp bước từng bước đến gần Nam Tiểu Nhiễm.
"Á, phải không?" Cô trả lời một cách tùy ý giống như không hề quan tâm.
Một tay Nam Tiểu Nhiễm chống cằm, dường như cũng không quá để ý tới thái độ của Nam Nhiễm, vẫn tiếp tục nói: "Hắn còn nói chỉ cần gả cho hắn ta sẽ có được tất cả dạ minh châu trên toàn thế giới."
Nói đến đây, Nam Tiểu Nhiễm có chút bất đắc dĩ, "Nhưng thứ ta muốn lại là tất cả đồ vật có thể phát sáng trên toàn thế giới, ngươi nói ta nên làm gì bây giờ."
Nam Nhiễm nghe lời này vẫn không bày ra bất kì phản ứng gì, thậm chí đôi môi phấn hồng còn nở một nụ cười nhạo báng, cô lạnh nhạt nói: "À, phải không?"
Nam Tiểu Nhiễm có hơi kinh ngạc vì Nam Nhiễm không có phản ứng gì, cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không ngờ lại không hề thương tâm chút nào. Vậy còn cái này thì sao?" Theo câu nói của cô ta, trong tay cô ta đột nhiên xuất hiện một tấm thiệp màu trắng. Bên trên không có bất kì hoa văn nào chỉ có mấy hàng chữ ít ỏi.
[Ngô là Quân Lâm muốn lấy Nam Nhiễm làm vợ, hỗn độn làm chứng, thiên địa chứng giám]
Nam Nhiễm nhìn tờ giấy kia một lát, ý cười trên mặt dần dần biến mất.