Chương 811: Tang thi thơm ngào ngạt (1)
Nam Nhiễm cúi đầu nhìn thân thể này của mình, máu vừa hồi vừa tanh, toàn thân chỗ nào cũng có vài vết thương, bởi vì đã biến thành tang thi nên không có nhịp tim, miệng vết thương cũng không thể khép lại.
Cô chống lên thân cây mượn lực đứng dậy.
Nhìn xa bốn hướng, xung quanh chỉ là đất trống, ngoại trừ tang thi thì không có người nào khác.
Mặt trời chói chang, nắng gắt, một mảnh hoang vu, tang thi du đãng.
Tang thi phát ra tiếng gầm nhẹ cùng tiếng nhai nuốt nhưng chỉ cần như vậy cũng khiến lòng người dâng lên cảm giác tuyệt vọng.
Quá nhiều tang thi.
Liếc mắt nhìn thử một cái sẽ thấy đàn tang thi tụ tập đông đúc đến mức không thấy điểm kết thúc.
Nam Nhiễm đứng lên cử động thân thể.
Sau đó, cô giơ tay vỗ vài cái lên cây liễu duy nhất còn có thể coi là tươi tốt.
Cái cây thì không bị sao nhưng tay của cô lại rất đau.
Nam Nhiễm nhìn cái cây kia rồi lại nhìn tay của mình, nheo mắt, trong lòng có một dự cảm không lành dâng lên.
Cô dùng sức đấm một cái, một tiếng xé vang lên, làn da thô ráp ở lòng bàn tay cô bị sướt một mảng lớn nhưng cái cây kia lại vẫn lông tóc vô thương như cũ.
Nội tâm Nam Nhiễm: MMP
Lực lượng của cô vẫn còn chưa hồi phục.
Cô bực mình đứng lặng dưới gốc cây.
[Tách, tách, tách], máu nhỏ giọt xuống đất.
Nam Nhiễm ngửi máu của mình, cảm thấy có một hương thơm ngào ngạt phát ra khiến người ta muốn cắn một cái.
Chỉ là rất nhanh cô đã ý thức được, hình như không chỉ mình cô mà cả tang thi cũng muốn cắn.
Xung quanh truyền đến tiếng lộp bộp lộp bộp quái dị.
Một đám tang thi với gương mặt dữ tợn cùng hai con mắt vẩn đục bỗng nhiên chuyển hướng nhào thẳng về phía cô, dáng vẻ giống như mới ngửi được mùi gì đó vô cùng ngon.
Cứ như thế mùi hương theo với gió bay đi xa, nháy mắt đã hấp dẫn không ít tang thi tiến về nơi này.
Chỉ một lát sau, Nam Nhiễm đã bị đám tang thi bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài.
Nam Nhiễm nhìn đám đông mênh mông cuồn cuộn, lại nhìn bàn tay bị vỏ cây làm sướt, vẻ mặt không cảm xúc, nhanh chóng thả tiểu hắc cầu ra.
Tiểu hắc cầu biến thành một chiếc dây thừng màu đen rồi quấn chặt quanh eo cô, chậm chạp kéo cô treo lên giữa không trung, thành công thoát khỏi sự truy đuổi của đám tang thi kia. Sau đó, Đậu Phộng liền kéo Nam Nhiễm rời khỏi cái nơi đầy thị phi này.
Hệ thống dường như nhận ra tâm tình của Nam Nhiễm đang không tốt, lập tức giải thích: [ký chủ, vốn dĩ thân thể này đã có khả năng hấp dẫn tang thi tụ tập lại một chỗ. Việc này không liên quan gì đến ta.] Có khả năng là sau khi thân thể này biến thành tang thi thì biến dị sinh ra năng lực mới, nó cũng không biết năng lực này có ích gì.
Bên này, Đậu Phộng vốn muốn kéo Nam Nhiễm bay ra khỏi vùng đất hoang nhưng mới bay được khoảng nửa tiếng thì Nam Nhiễm cảm thấy cả cái eo của mình như sắp gãy làm đôi, cô có chút không kiên nhẫn.
"Được rồi, dừng lại."
Tiếng nói vừa dứt, cạch một tiếng, Đậu Phộng bất ngờ buông ra, Nam Nhiễm cứ như thế trực tiếp ngã xuống ở độ cao cách mặt đất khoảng chừng 1 mét.
Vị diện này, từ lúc bắt đầu đã khiến người khác không hài lòng.
Nam Nhiễm quỳ rạp trên mặt đất, cắn chặt răng, quyết định không thèm so đo với nó.
Lúc cô đang muốn đứng dậy thì lại nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu đỏ đi đến trước trước mặt mình.
Mái tóc đen dài của cô ta rũ xuống ở hai bên sườn, gương mặt vừa trắng vừa mịn, cô gái kia nghiêng đầu nhìn Nam Nhiễm, quan tâm hỏi: "Cô không sao chứ?" Vừa nói cô gái kia vừa vươn tay đỡ Nam Nhiễm dậy.
Nam Nhiễm ngẩng mặt đối diện với cô gái trước mặt.
Sau đó, cả người Nam Nhiễm hơi cứng lại, hai mày nhíu chặt.
Hơi thở quen thuộc này cùng với gương mặt này, cô cứ có cảm giác dường như hai bọn họ đã từng gặp qua ở đâu đó.
Đôi môi đỏ của cô gái kia khẽ cong, nở nụ cười nhẹ, biểu hiện vừa tự nhiên lại có vài phần hào phóng.
"Xin chào, ta tên Nam Nhiễm. Trong gia tộc, ta đứng thứ mười sáu, cũng là người nhỏ tuổi nhất. Cô có thể gọi tôi là Nam Tiểu Nhiễm."
Nam Nhiễm không có bắt tay, chỉ chăm chú nhìn cô ta.
Chương 812: Tang thi thơm ngào ngạt (2)
Nam Tiểu Nhiễm thấy Nam Nhiễm vẫn không có phản ứng, ý cười trên mặt càng tươi hơn, cô ta khom lưng, duỗi tay, cưỡng chế kéo Nam Nhiễm đứng dậy khỏi mặt đất.
Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng, cẩn thận giúp Nam Nhiễm phủi bụi đất dính trên người, giống như là một chị gái tri kỷ.
Chỉ là sau khi phủi xong, Nam Tiểu Nhiễm lại hơi nhíu mày, ý cười càng thêm lớn hơn, cô ta dựa sát vào Nam Nhiễm, lẩm bẩm: "Cô thơm quá!"
Nam Tiểu Nhiễm dừng một chút rồi lại nói: "Thật muốn cắn cô một cái rồi ăn luôn cô." Dứt lời, Nam Tiểu Nhiễm bỗng nhiên cười lớn, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa dễ nghe, vô cùng êm tai.
Sức lực của Nam Tiểu Nhiễm rất lớn giống như muốn cắm móng tay của mình vào trong da thịt của Nam Nhiễm.
Chỉ là cô ta đợi một lát vẫn không thấy Nam Nhiễm có bất kỳ phản ứng hay thái độ nào.
Nam Tiểu Nhiễm dường như có hơi ngoài ý muốn nhưng rất nhanh sau lưng đã truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
"Tiểu Nhiễm, mau tới đây!"
Nam Tiểu Nhiễm quay đầu lại, "Vâng." Nói xong, cô ta liền nắm chặt lấy tay Nam Nhiễm không chịu buông, quay đầu nói một câu với Nam Nhiễm.
"Đi chung với tôi thôi." Miệng thì mời nhưng cánh tay đang nắm chặt lấy tay Nam Nhiễm lại dùng sức kéo người về phía mình, không hề có chút khách khí.
Hệ thống trầm mặc một lúc lâu, không hiểu tại sao cái người tên Nam Tiểu Nhiễm này lại khiến nó có cảm giác quen mắt như vậy?
Chẳng lẽ nó từng gặp người kia?
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, hệ thống bỗng nhiên mở miệng: [ký chủ! Cô có cảm thấy Nam Tiểu Nhiễm và cô có chút giống nhau không?]
Không phải là diện mạo mà là loại cảm giác... bệnh kiều, cố chấp này.
Cho dù trên mặt cô ta vẫn đang nở nụ cười rất tươi nhưng trong mắt lại mang theo một loại áp lực, phảng phất giống như chỉ một giây sau thôi cái nụ cười ngụy trang này sẽ biến mất lộ ra bản chất thật, cái này giống hệt lúc đầu khi nó vừa mới ký khế ước với ký chủ.
Nam Nhiễm để cô ta kéo đi, không hề phản kháng.
Được rồi, nói đúng hơn là cô không thể tránh thoát.
Nhưng mới đi chưa được mấy bước ống quần của Nam Nhiễm đã bị người khác nắm lấy, chỉ nghe một giọng nói trẻ con hung hăng vang lên.
"Tại sao cô lại muốn bắt mẫu thân của tôi?"
Nam Tiểu Nhiễm vừa nghe vậy liền dừng bước.
Cô ta cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy đứa bé kia đứng cạnh Nam Nhiễm, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nhăn lại, dường như rất tức giận.
Nam Nhiễm nhìn đứa bé kia một lát.
Tiểu dạ minh châu?
Nó cũng xuyên qua cùng cô?
Hơn nữa, tiểu gia hỏa này còn đang mặc một chiếc đầm màu hồng phấn, trên đầu còn đội một chiếc mũ giống như mấy cái mà búp bê Tây Dương thường dùng. Mái tóc đen dài sắp đến mông nhỏ, trong tay còn cầm một cây gậy tiên nữ, trông đáng yêu cực kỳ.
Nam Tiểu Nhiễm nhìn đứa bé này, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Cô ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói một câu.
"Bạn nhỏ, lại đây."
Đứa bé cau mày nhìn Nam Tiểu Nhiễm một hồi lâu, cuối cùng vẫn cất bước đi qua.
Nụ cười trên mặt Nam Tiểu Nhiễm càng lớn hơn.
"Bạn nhỏ thật đáng yêu." Vừa nói, tay cô ta vừa đặt lên đầu tiểu dạ minh châu, sau đó xẹt xẹt vài tiếng, lôi điện phát ra từ tay cô ta nháy mắt đã xuyên qua người của tiểu dạ minh châu.
Lôi điện của Nam Tiểu Nhiễm có thể giết chết một con trâu trong một giây, hiện tại cô ta lại dùng sức mạnh như thế lên người của một đứa bé.
Nam Tiểu Nhiễm ngẩng đầu, hai con ngươi màu xám đối diện với tầm mắt của Nam Nhiễm, sau đó trợn tròn mắt nói dối: "Cô giết nó. Cô chính là ác ma."
Bầu không khí giữa ba người đột nhiên có chút áp bách làm lòng người cảm thấy khó chịu.
Chỉ là...
Nam Tiểu Nhiễm mới dứt lời đã nghe được giọng nói nãi thanh nãi khí của trẻ con vang lên: "Cô mới là ác ma, cô mới khiến người ta chán ghét."
Nam Tiểu Nhiễm kinh ngạc chớp mắt một cái, sau đó tầm mắt dán chặt vào đứa bé kia.