Chương 819: Tang thi thơm ngào ngạt (9)

Nó nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Mẫu thân vừa thấy phụ thân đã không cần ta?" Dứt lời, nó lại tung ta tung tăng chạy về hướng phát ra hơi thở kia, cuối cùng đặt mông xuống trước cửa một căn phòng đang khóa chặt.

Tư thế của nó rất ngoan, dáng vẻ nghiêm chỉnh ngoan ngoãn ngồi một chỗ.

Nó giữ tư thế đó từ lúc trời còn tờ mờ tối đến tận khi rạng sáng, đến lúc bên ngoài cửa sổ có tia nắng mặt trời chiếu vào thì cánh cửa luôn đóng chắc kia cuối cùng cũng mở ra.

Hai mắt Quân Dạ sáng lên, lập tức quay đầu lại: "Mẫu..." Lời còn chưa nói hết đã đối diện với tầm mắt lạnh nhạt của một người đàn ông.

Quân Dạ âm thầm nuốt ngược hai chữ mẫu thân vào trong.

Một lớn một nhỏ cứ thế đứng đó phân tranh với nhau.

Người đàn ông lên tiếng trước: "Tại sao lại ở chỗ này?"

Quân Dạ nãi thanh nãi khí: "Ta đang đợi mẫu thân đi ra."

Người nào đó nghe xong, nghĩ nghĩ một lúc: "Cô ấy là mẹ ngươi?"

Quân Dạ gật đầu: "Vâng."

Giọng điệu của người đàn ông lạnh hơn: "Ngươi nhận sai rồi, cô ấy không phải."

Quân Dạ cố chấp: "Người phải."

Người đàn ông liếc mắt nhìn đứa bé một cái: "Vậy thì từ giờ trở đi, cô ấy không phải."

Quân Dạ nghe vậy hai mắt lại ửng đỏ, giọng điệu vừa ủy khuất lại vừa có chút tức giận: "Cái đồ phụ thân xấu xa, ông trả mẫu thân lại cho ta."

Người đàn ông kia nghe nó nói, hai mắt giật giật: "Ta là cha ngươi?"

Quân Dạ ủy khuất: "Ông đương nhiên là phụ thân của ta, mẫu thân của ta lúc nào cũng muốn đi tìm ông."

Người đàn ông nghe xong, trầm mặc, chỉ là nhìn biểu tình kia của hắn, dường như rất vừa lòng với đáp án này.

Tia nắng mặt trời bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào người người đàn ông nhưng như thế cũng không thể giảm bớt vẻ lạnh lùng toát ra từ người hắn.

Sau đó chỉ nghe người đàn ông kia hỏi: "Ngươi tên gì?"

Quân Dạ nãi thanh nãi khí: "Quân Dạ."

Nó nói xong, hai người lại trầm mặc một lúc, rồi lại nghe người đàn ông kia hỏi: "Ta là ai?"

Quân Dạ liếc mắt nhìn hắn một cái, nhỏ giọng đáp: "Quân Lâm." Dứt lời, nó lại hừ hừ hai tiếng: "Không nói đến việc ông quên mất ta và mẫu thân là ai, không lẽ ngay cả mình tên gì ông cũng không biết?"

Người đàn ông nhắm mắt lại, xoa xoa hai hàng lông mày, không nhẹ không nặng lên tiếng: "Ừ." Coi như là đáp lại.

Xác thật trong đầu hắn không có bất kì ký ức gì, lúc tỉnh lại hắn đang nằm trên giường trong một căn cứ của viện nghiên cứu.

Trên người còn có một dãy số [3248], những người ở đó liên tục lấy máu của hắn đi làm thí nghiệm, hơn nữa vì đề phòng hắn chạy trốn, bọn họ còn dùng một cái còng gắn thêm đinh nhọn khóa chặt cổ tay và cổ của hắn.

Sau nữa... hắn giết sạch những người đó, bỏ ra ngoài.

Không có ký ức cũng không có mục đích, cứ thế tồn tại đến bây giờ.

Hắn đã ở trung tâm thương mại này hơn nửa tháng, hôm nay vì ngửi được hương thơm quyến rũ kia nên mới đi ra, sau đó liền gặp được cô gái kia.

Lúc đặt cô ấy lên giường, hắn nghĩ cái gì?

Ừm, hắn muốn ăn cô.

Và hắn thật sự đã làm như thế.

Nghĩ một hồi, hắn lại cúi đầu nhìn đứa bé trước mặt.

Bé trai mặc một bộ quần áo màu trắng, sống lưng thẳng đứng, hai con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm hắn.

Hắn khom lưng, đôi mắt này xác thật khá giống cô gái kia.

Hai người nhìn nhau gần một phút thì người đàn ông mới khàn khàn lên tiếng: "Con của ta?"

Đứa bé dẩu dẩu miệng, có hơi ủy khuất.

Cả mẫu thân và phụ thân đều không nhớ nó.

Nó thật khổ a!

Đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên người đàn ông kia dựa sát lại gần, rồi hôn nhẹ một cái vào mắt của nó.

Xúc xẻo lạnh lẽo làm hai má Quân Dạ nhanh chóng ửng đỏ.

Thanh âm của người đàn ông khàn khàn: "Ngươi là con của ta, ta rất hài lòng." Hắn mới nói xong, Quân Dạ đã nhìn hắn chằm chằm.

Dù đã nỗ lực khống chế khuôn mặt nhỏ của mình nhưng nó vẫn không thể nào che dấu cảm giác thẹn thùng và vui mừng đang dâng lên trong lòng.

Được rồi, dù sao phụ thân không biết nó cũng là vì có nỗi khổ riêng, tất cả đều vì lúc ấy phụ thân đã cứu nó và mẫu thân.

Nếu không có phụ thân thì e rằng nó đã chết trong bụng mẫu thân rồi, hơn nữa có khi ngay cả mẫu thân cũng phải mất mạng.

Chương 820: Tang thi thơm ngào ngạt (10)

Lúc Nam Nhiễm tỉnh lại đã là giữa trưa, cô cũng không còn ở trong căn phòng nhỏ giữa trung tâm thương mại mà là ở một căn phòng sạch sẽ hơn.

Cả phòng trắng tinh, ngoại trừ một chiếc giường thì không còn bất cứ thứ nào khác.

Mặt trời buổi trưa lên cao, ánh nắng xuyên qua khe cửa chiếu thẳng vào giường.

Cô ngồi dậy, nhìn chiếc váy được đặt sẵn ở mép giường một lúc rồi duỗi tay cầm lên mặc vào người, sau đó xuống giường mở cửa đi ra ngoài.

Nam Nhiễm vừa đi vừa nhìn bản thân, hiện tại cô là một tang thi, móng tay đen xì, làn da trắng bệch không một chút huyết sắc, cả người cứng đờ, dưới ánh mặt trời hai mắt có hơi ửng đỏ.

Nhìn thế nào cũng không giống một nhân loại bình thường, nhưng người nọ lại có thể cắn cô, thậm chí còn lăn giường với cô, còn nói cái gì mà... cô rất mềm??

Mềm đại gia ngươi chứ mềm!

Vừa nghĩ tới đã thấy bực, Nam Nhiễm cứ thế đi về phía trước.

Đi một hồi, bỗng nhiên nghe được giọng nói non nớt của ai đó vang lên.

"Mẫu thân!"

Nam Nhiễm nghe tiếng gọi này liền lấy lại tinh thần, ngước mắt nhìn sang.

Lúc này mới phát hiện, hình như cô đang ở trong một biệt thự hai tầng, tay vịn cầu thang uốn lượn quanh co, còn cô thì đang đứng trong hành lang trên lầu hai rũ mắt nhìn Quân Dạ đang đứng dưới lầu một.

Sau đó, lại nghe Quân Dạ nãi thanh nãi khí nói: "Mẫu thân ngủ thật lâu."

Nó mới dứt lời, Nam Nhiễm đã cảm thấy cả người nhẹ bâng, cơ thể giống như không chịu không chế cứ thế bay thẳng từ lầu hai xuống dưới. Trùng hợp là Quân Lâm cũng từ bên cạnh đi tới, kết quả Nam Nhiễm cứ như vậy nhào vào lòng hắn.

Đúng hơn là hắn cố ý làm như thế.

Nam Nhiễm nhìn người đàn ông lạnh như băng trước mắt, rồi lại nhìn đứa bé đứng bên cạnh, chớp mắt bừng tình.

Vị diện này đứng là thần kỳ!

Mới tới chưa được hai ngày mà cô đã hoàn thành tổ hợp một nhà ba người. Đặc biệt là cô khá hài lòng với hai viên dạ minh châu lớn và dạ minh châu nhỏ này.

Đang nghĩ ngợi thì cô bỗng nhiên ngửi được mùi máu tươi từ trên người Quân Lâm, cô mở miệng hỏi: "Bị thương?" Thời điểm hỏi câu này, cô lại nhớ tới đêm qua khi hai người lăn giường, cô vô tình thấy được cổ tay của hắn bị thương.

Miệng vết thương kia vừa nhìn đã làm người ta cảm thấy ớn lạnh, giống như bị một thứ gì đó vừa nhọn vừa sắc đâm sâu vào da thịt rồi từ từ trừu sát gây ra.

Vì thế khi ngửi được mùi máu trên người hắn, cô liền cho rằng hắn lại bị thương nhưng chỉ nghe Quân Lâm lạnh lùng nói một câu.

"Không phải anh."

Nam Nhiễm vừa mới thoát khỏi cái ôm của Quân Lâm thì đã bị bàn tay nhỏ của Quân Dạ kéo đến cổng lớn.

Nó nãi thanh nãi khí nói: "Mẫu thân, người xem người xem, là đám tang thi ở bên ngoài."

Nam Nhiễm mới đi tới cửa đã bị mùi máu tươi hôi tanh ngập trong không khí làm cho khó chịu, nhịn không được nhíu mày. Đưa mắt nhìn sang thì thấy trước cổng là một đống tang thi đang chồng chất lên nhau leo lên cửa của biệt thự, mặt đất thì toàn là thi thể.

Ở giữa đống thi thể đó có một hai người còn thở thoi thóp, khó khăn lắm mới có thể bò từ đống thi thể ra tới đường cái.

Hoa viên nhà người khác thì toàn các loại cây cỏ quý hiếm, còn hoa viên nhà bọn họ thì đâu đâu cũng là tang thi gãy tay gãy chân.

Dường như Quân Dạ cũng không ngửi được mùi tanh này nên nó nhanh chóng bò tới ngực Nam Nhiễm.

Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ của xe.

Chiếc xe kia chạy một đường rồi dừng lại trước cổng biệt thự, sau đó lại nghe người trong xe nói vọng ra: "Xe dừng rồi!" Người kia nói xong được một lúc thì người trên xe chậm chạp thay nhau bước xuống.

Bất quá, rất nhanh những người đó đã bị cảnh tượng một đám tang thi vây quanh trước biệt thự bỏ hoang làm cho hoảng sợ tới mức ngây ngốc một hồi lâu.

Tuy hiện tại là mạt thế, tuy bọn họ đã từng giết tang thi nhưng chưa từng thấy cảnh tượng nào khủng bố như vậy được không?



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play