Chương 817: Tang thi thơm ngào ngạt (7)
Mái tóc Nam Nhiễm xõa dài, trên người mặc một chiếc váy dài màu đen, cô đứng im ở đó nhìn Quân Dạ.
Quân Dạ thấy vậy liền vội vàng chạy tới nắm lấy tay Nam Nhiễm, nó thật sự rất vui cuối cùng thì nó cũng tìm được mẫu thân, hơn nữa mẫu thân cũng rất thích nó.
Nam Nhiễm nhìn mái tóc dài của Quân Dạ rồi lại nhìn mấy sợi còn vướng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, trầm ngâm một lúc, cô liền cầm lấy sợi dây da màu đỏ ở bên cạnh lên định cột lại gọn gàng cho nó, dù sao thì cũng là một bé gái, còn là con gái của cô....
Chỉ là từ trước đến nay cô chưa từng cột tóc cho người khác nên dùng sức có hơi mạnh, kết quả là trước mắt cô bỗng nhiên hiện ra một mảng da đầu trắng xóa, mái tóc mượt mà đen nháy rớt ra.
Nam Nhiễm cầm bộ tóc giả trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm mái tóc ngắn của đứa bé trước mắt.
Nhất thời, không khí giữa hai người có hơi xấu hổ.
Quân Dạ cúi đầu, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại.
"Mẫu thân, Quân Dạ là con trai."
Nam Nhiễm bóp chặt bộ tóc giả trong tay.
"Thích giả làm con gái?"
Giọng điệu của Quân Dạ có hơi rầu rĩ.
"Bởi vì mẫu thân thích bé gái, mẫu thân muốn sinh co gái. Tiểu Dạ sợ mẫu thân sẽ không cần con nên mới làm vậy."
Nam Nhiễm nghe nó giải thích, có hơi hoảng hốt.
Đứa bé này thật sự đặt mẫu thân ở trong lòng.
Mẫu thân thích cái gì thì nó sẽ biến thành bộ dáng đó sao?
Không biết tại sao bỗng dưng Nam Nhiễm lại nhớ tới mẫu thân của mình.
Cô bước nhanh qua nhéo cái má phúng phính của Quân Dạ một cái, rồi tiện tay ném bộ tóc giả sang chỗ khác, sau đó kéo nó đi vào trong cửa hàng quần áo.
Vừa đi còn vừa lười biếng nói: "Bé trai cũng rất tốt, ta rất thích."
Quân Dạ ngước mắt, kinh ngạc: "Thật ư?"
"Ừ."
"Mẫu thân sẽ không lừa con chứ?"
"Sao lại thế? Ta thích bé trai nhất."
Quân Dạ do dự: "Nhưng, nhưng không phải mẫu thân từng nói đã có một dạ minh châu như phụ thân nên cũng muốn có thêm một nữ dạ minh châu sao?"
Nam Nhiễm đứng lại, hai mày hơi nhíu nhìn chằm chằm Quân Dạ.
"Sao ngươi biết?"
Trước đây cô thật sự đã nghĩ tới vấn đề này.
Nếu có một đứa con thì cô sẽ thích dáng vẻ gì? Đương nhiên là sinh được một tiểu dạ minh châu rồi, hơn nữa tốt nhất là sinh được một bé gái.
Thấy Nam Nhiễm buột miệng hỏi như vậy, Quân Dạ lập tức héo héo.
Hai mắt nó đỏ ửng, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
Nam Nhiễm chép chép miệng, đứa bé này chỗ nào cũng tốt, chỉ là không biết tại sao lại thích khóc như vậy. Hơn nữa, rõ ràng trước đây mỗi lần nghe thấy tiếng khóc của trẻ em, cô đều cảm thấy phiền lòng nhưng hiện tại không biết làm thế nào mà vừa nhìn thấy dáng vẻ này của nó cô lại thấy mềm lòng, có chút luyến tiếc.
Cô lấy một bộ quần áo của bé trai từ trên móc áo xuống rồi nhét thẳng vào tay Quân Dạ, sau đó khom lưng ôm nó vào lòng.
"Được chui ra từ bụng của ta thì ngươi hẳn nên cảm thấy vinh hạnh."
Hệ thống: [...???]
Hai hốc mắt Quân Dạ ngập nước, ánh mắt trông mong nhìn Nam Nhiễm.
Chỉ thấy Nam Nhiễm lại đột nhiên nói một câu: "Con của ta, dù là dáng vẻ nào lão tử cũng thích." Nói xong, Nam Nhiễm hung hăng hôn một cái lên mặt Quân Dạ.
Lời này của cô, hành động này của cô đã thành công trấn an cảm xúc bất an của tiểu dạ minh châu.
Quân Dạ được dỗ dành vui vẻ liền ôm quần áo đi thay đồ.
Mẫu thân thích nó.
Dù bản thân là dáng vẻ gì thì mẫu thân cũng thích.
Mẫu thân nhất định sẽ không nói dối nó.
Nghĩ như thế, Quân Dạ liền xông thẳng vào phòng thay quần áo.
Lúc này, bên ngoài hành lanh bỗng truyền đến tiếng bước chân.
Sau đó, một người đàn ông lọt vào tầm mắt của Nam Nhiễm.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, gương mặt vừa gầy lại mang theo vẻ lạnh nhạt xa cách. Ở cổ tay hắn có vài vết sẹo còn chưa lành lộ ra một mảnh xương thịt, nhìn qua có chút dọa người.
Hình như hắn đang tìm thứ gì đó, tầm mắt dạo quanh một vòng rồi cuối cùng dừng lại trên người Nam Nhiễm.
Chương 818: Tang thi thơm ngào ngạt (8)
Người đàn ông kia nhìn Nam Nhiễm một hồi rồi bỗng nhiên mở miệng nói: "Lại đây." Giọng nói kia có chút khàn, ngữ điệu lạnh lùng đến mức khiến người ta cảm thấy lạnh thấu xương.
Hắn mới nói xong, Nam Nhiễm liền có cảm giác xung quanh có một lực lượng nào đó đang vây chặt cô lại. Cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng cái gì thì đã nhanh chóng bị cưỡng ép kéo đến trước mặt người đàn ông kia.
Nam Nhiễm bị sự việc xảy ra bất thình lình này làm cho sửng sốt.
Hắn có dị năng?
Nghĩ như vậy rồi lại nhìn người nam nhân đối diện, đôi môi phấn hồng khẽ cong nở nụ cười nhẹ.
Cô còn tưởng bản thân phải tìm lâu lắm mới có thể tìm được dạ minh châu. Không ngờ hắn lại tự động đưa tới cửa.
Thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm như vậy, Nam Nhiễm hơi nhíu mày, duỗi tay đặt lên vai hắn: "Nhớ ta?" Mới nói xong đã bị người kia ép vào góc tường ở hành lang.
Hắn mới lại gần Nam Nhiễm đã cảm nhận được xúc cảm lạnh lẽo quanh người hắn, khiến tâm tình của cô càng lúc càng cao hứng hơn.
Sau đó chỉ nghe hắn lẩm bẩm một câu: "Ngươi thơm quá." Dứt lời, đôi môi đạm bạc của hắn liền cắn mạnh một cái lên cổ Nam Nhiễm.
Suy xét cẩn thận thì đó cũng không được xem là cắn, chỉ là gặm nhẹ cọ nhẹ vài cái lên cổ cô rồi chậm chạp di chuyển từ cổ xuống xương quai xanh.
Nam Nhiễm cứ như thế bị người ta ấn lên tường, muốn động cũng không thể động.
Nam Nhiễm bị hắn cắn đến tê tê dại dại, chỉ biết ôm chặt lấy hắn, gương mặt thì vui vẻ bởi vì đã tìm được dạ minh châu.
Cô cúi đầu, dán sát vào tai của hắn: "Dạ minh châu, ta nhớ ngươi."
Người đàn ông kia nghe thế có hơi ngẩn người, sau đó ngẩng đầu nhìn Nam Nhiễm, thấy gương mặt xinh đẹp của cô vẫn luôn ẩn hiện ý cười, đôi môi đỏ thắm, hai con ngươi đen như mực ngập tràn vẻ cao hứng, đặc biệt nhất trong ánh mắt kia toàn bộ đều là hắn.
Ngay lập tức trong đầu hắn liền hiện lên rất nhiều đoạn ký ức ngắn, một loại cảm giác quen thuộc phát ra từ tận đáy lòng.
Trong nhất thời ánh mắt hắn mất đi tiêu cự chỉ biết dùng sức ôm chặt người trong lòng hơn, đè nặng cô dưới thân rồi chiếm đoạt lấy đôi môi của cô.
Nụ hôn này có hơi kịch liệt, hơi thở của hai người hòa vào nhau, trong lúc hôn còn loáng thoáng nghe được giọng nói khàn khàn của hắn.
"Anh nhớ ra một số chuyện."
Nam Nhiễm bị hôn tới mức hai mắt ngập nước, thở hồng hộc im lặng không nói cũng không thèm phản ứng. Ngược lại người đàn ông kia lại bế Nam Nhiễm lên.
Rõ ràng chiếc áo sơ mi trắng trên người hắn đã nhăn nheo từ sớm nhưng khí chất trên người hắn vẫn lạnh lẽo, xa cách như cũ.
Nam Nhiễm nghỉ ngơi một lát rồi hỏi: "Đi đâu?"
Vẻ mặt hắn lạnh lùng: "Tìm một chiếc giường."
Cô khó hiểu: "Làm gì?"
Người đàn ông cúi đầu nhìn Nam Nhiễm với vẻ mặt nghiêm túc.
"Tái hiện lại những hình ảnh mới xuất hiện trong đầu."
"Vậy thì có quan hệ gì đến việc tìm giường?"
Cô mới dứt lời thì người đàn ông đã mở cửa một căn phòng ra, đi vào.
Cạch một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Năm phút sau, lúc tất quần áo trên người bị hắn xé nát, Nam Nhiễm cuối cùng cũng hiểu tại sao thứ này lại muốn tìm giường, cũng biết trong đầu hắn hiện lên những hình ảnh gì.
Bên này không khí ái muội dần dần tràn ngập khắp phòng.
Bên kia, Quân Dạ mới thay quần áo xong, đang tung ta tung tăng bước ra, kết quả dạo quanh một vòng, cuối cùng phát hiện không thấy mẫu thân đâu.
"Mẫu thân?" Nó nãi thanh nãi khí gọi một tiếng.
Nhưng trong trung tâm thương mại vắng vẻ, không có bất kì thanh âm nào đáp lại tiếng của nó.
Quân Dạ hít hít vài cái, thử dò xét hơi thở.
Vốn tâm tình của nó đang vô cùng khẩn trương, mẫu thân của nó yếu ớt như vậy lỡ như bị người xấu khi dễ thì làm sao bây giờ, nhưng khi phát hiện trong không khí còn hơi thở của người khác, Quân Dạ lập tức héo héo.