[Quyển 5] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

Chương 815 + 816: Tang thi thơm ngào ngạt (5 + 6)


10 tháng

trướctiếp

Chương 815: Tang thi thơm ngào ngạt (5)

Nam Nhiễm nhìn sang hướng khác, hai chân theo bản năng nhích ra xa.

"Chắc chắn ngươi không phải là con của ta."

Quân Dạ vừa nghe vậy hai mắt càng ửng đỏ hơn.

Nước mắt liên tục chảy ra, nó nhìn Nam Nhiễm, trong mắt mang theo vẻ ủy khuất cực kỳ.

"Nếu mẫu thân đã không muốn con thì còn sinh con ra làm gì?"

Giọng điệu của nó cũng vô cùng ủy khuất làm tâm của Nam Nhiễm mềm nhũn.

Cô nhịn không được quay đầu lại nhìn, thấy dáng vẻ đáng thương vừa khóc vừa thở hổn hển của Quân Dạ, cô chép chép miệng, sao càng lúc càng khóc lớn hơn thế?

Nam Nhiễm duỗi tay kéo Quân Dạ vào lòng.

Từ trước đến giờ Nam Nhiễm chưa từng dỗ dành trẻ con, cũng không biết phải nên dỗ thế nào mới đúng, vì thế cô chỉ có thể duỗi tay lau sạch nước mắt trên mặt Quân Dạ.

"Được rồi, ta là mẫu thân của ngươi."

Nghe lời này của cô, Quân Dạ có hơi sửng sốt, hai mắt chớp liên tục, dường như đã quên mất bản thân đang khóc.

Sau đó, trong mắt lại xoẹt qua một tia sáng, vẻ mặt hào hứng, vui vẻ ôm chặt lấy cổ Nam Nhiễm.

"Mẫu thân!" Giọng nói non nớt mang theo tia hào hứng khó dấu.

Hệ thống nhìn cảnh tượng hai người nhận lại nhau, cảm thấy khá giống với một câu chuyện xưa nào đó.

Chuyện xưa kia tên gì nhỉ?

Á, đúng rồi, là tiểu nòng nọc đi tìm mẹ.

Bất quá thời gian để ký chủ thay đổi quyết định quá nhanh, quay qua quay lại đã từ không nhận thành nhận rồi.

Ban nãy rõ ràng ký chủ còn bày ra dáng vẻ không muốn có quan hệ gì với Quân Dạ nhưng hiện tại lại hùa theo nó.

Cuối cùng cũng có thể nhận lại mẫu thân nên để có thể làm mẫu thân của mình vui hơn một chút, Quân Dạ liền giật giật đầu ngón tay gây ra một trận mưa lớn dỗ Nam Nhiễm vui vẻ.

Cứ như thế, theo thời gian trôi qua, một cơn mưa lớn không báo trước đột nhiên ùa tới, gió lạnh nổi lên, mưa to như thác lũ, mây đen bao phủ cả một vùng trời khiến người ta có cảm giác như chỉ một giây sau cả bầu trời sẽ sụp xuống.

Nam Nhiễm đứng cạnh chiếc xe bỏ hoang, dáng vẻ tùy ý nhìn một màn mưa to bão lớn trước mặt.

Dù bị nước mưa đánh vào người khiến cô cảm thấy hơi đau nhưng tâm tình của cô hiện tại lại vô cùng tốt.

Quân Dạ thấy mẫu thân của mình vui vẻ, tâm tình của nó tự nhiên cũng rất tốt, sau đó cơn mưa càng lúc càng lớn hơn.

Hai người bọn họ thì vui nhưng đám người đang đóng quân cách đó mấy cây số lại không như vậy.

Bọn họ vừa mới dựng lều xong, còn chưa kịp làm gì khác thì mưa to đã kéo tới, tất cả căn lều đều không kiên trì nổi mười phút đã bị mưa gió thổi bay mất không còn hình dạng.

Cả đám bọn họ đều bị nước mưa xối ướt, cả người giống hệt một con gà vừa mới được vớt ra khỏi nồi canh.

Có người còn hùng hổ mắng: "Con mẹ nó!" Vừa nói người đó còn vừa đập cây gậy trong tay xuống đất.

Người bên cạnh cũng bắt đầu oán giận: "Ban nãy thời tiết còn rất tốt, sao lại bỗng nhiên mưa lớn đến vậy?"

"Có phải có chuyện gì đó không bình thường không?"

Có người cười lạnh: "Không bình thường? Sau khi đã nhìn thấy tang thi ăn thịt người thì trên đời này còn chuyện gì bình thường nữa? Không bình thường con mẹ nó là đúng rồi!" 

Vừa nói cả đám vừa leo lên xe tránh mưa, chỉ có một cô gái mặc áo đỏ đi ở cuối cùng là vẫn đứng trong mưa, giơ tay lên hứng nước mưa từ trên trời rơi xuống, ý cười trên mặt cũng càng lúc càng tươi hơn.

Có người vội vàng nhắc nhỏ: "Nam Tiểu Nhiễm? Không lên xe?"

Người bên ngoài xe nghe vậy liền nghiêng đầu: "Cơn mưa lớn thế này, chắc chắn có người đang rất thích."

Người trong xe cảm thấy khó hiểu: "Hả? Cái gì?"

Nam Tiểu Nhiễm nắm chặt tay, ánh mắt càng lúc càng âm trâm hơn.

"Người thích loại thời tiết thế này đương nhiên cũng sẽ khiến người khác cảm thấy chán ghét đúng không?"

Nói xong cô ta liền nhắm mắt lại, và một giây sau xung quanh lại truyền đến tiếng tang thi rống giận, mặt đất cũng bắt đầu run lên giống như có thứ gì đó đang muốn chui ra khỏi lòng đất.

Người đàn ông kia phát hiện sự tình có chút không đúng nên lập tức lên tiếng: "Nam Tiểu Nhiễm! Mau lên xe!"

Nam Tiểu Nhiễm nghe lời này liền nở một nụ cười châm chọc nhưng rất nhanh sau đó đã biến mất.

Chương 816: Tang thi thơm ngào ngạt (6)

Nam Tiểu Nhiễm chậm rãi đi đến xe, cạch một tiếng, cửa xe đóng lại.

Chỉ thấy vết nứt trên mặt đất càng lúc càng lớn hơn, phịch một tiếng, có cái gì đó vừa mới nhảy ra khỏi lòng đất.

Đám người trên xe chăm chú quan sát tình hình ở bên ngoài, không nhìn thì thôi vừa nhìn cả đám đã không nhịn được hít sâu một hơi, hoảng loạn la lên.

"Tang, tang thi?"

Có người tức giận quát: "Mau! Mau lái xe!"

Người trên xe hoảng loạn thành đoàn, dù sao trong đám bọn họ cũng chưa từng có ai gặp phải loại tang thi đột nhiên chui ra khỏi lòng đất thế này.

Hai mắt tang thi màu xám, đồng tử phóng đại, không có tròng trắng, làn da trắng bệch giống hệt như một bệnh nhân, cẩn thận quan sát sẽ phát hiện trên cơ thể của bọn chúng còn có một vài hoa văn màu đen kéo dài từ cổ xuống dưới thân.

Những con tang thi đó dường như có ý thức, tầm mắt của chúng dán chặt vào xe con ở đối diện, miệng thì không ngừng phát ra những âm thanh quái dị nghe vô cùng khó chịu.

Người trong xe đều đã sống ở mạt thế một thời gian nên bọn họ cũng chỉ hoảng loạn trong vài phút rồi nhanh chóng phản ứng móc súng ra bắn liên tục mấy phát ra ngoài.

Chỉ là... vô dụng, đám tang thi đó không hề bị sao cả.

Có người hoảng sợ: "Sao, sao có thể như vậy được? Bắn không chết?"

Theo câu hỏi của người kia, chiếc xe nhanh chóng khởi động, không chút do dự đâm thẳng ra ngoài, muốn thoát khỏi địa ngục này.

Xe vừa di chuyển, đám tang thi kia cũng dời mắt nhìn theo phương hướng của chiếc xe.

Bị một đôi mắt chỉ toàn đồng tử xám như vậy nhìn chằm chằm khiến cho lòng người cảm thấy rét run.

Trên xe có người nhịn không được run rẩy mắng một câu: "Chết tiệt!"

Con mẹ nó còn thế đạo gì nữa?

Hiện tại tang thi đã xuất hiện chủng loại mới, đánh hoài cũng không chết?

Nam Tiểu Nhiễm mặc một thân váy đỏ, cả người bị nước mưa xối ướt, im lặng ngồi dựa vào cửa sổ, bởi vì quần áo bị dính nước nên dính chặt vào người làm lộ ra dáng người hoàn hảo, quyến rũ của cô ta.

Mái tóc ướt nhẹp, nước mưa theo ngọn tóc nhỏ giọt xuống nền xe.

Cô ta duỗi tay, vuốt chiếc nhẫn trên tay vài cái.

Chiếc nhẫn ở ngón tay cái kia có màu đen hình thù gióng hệt một viên đá chưa từng trải qua mài giũa, vết cắt ở trên mặt cũng khá tùy ý, thô ráp.

Nhìn động tác này của cô ta, dường như cô ta thực sự rất thích chiếc nhẫn này, mỗi ngày đều phải sờ vài cái. Bất quá, trong ánh mắt của cô ta lại mang theo vẻ chán ghét khó dấu, nhưng dù cô ta ghét cay ghét đắng nó thế nào thì cũng không có cách nào khác vẫn phải đeo chiếc nhẫn này trên tay.

Một lúc lâu sau, Nam Tiểu Nhiễm bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, dựa người vào ghế, trên mặt lại nở mọt nụ cười châm chọc.

Trận mưa này rất to, kéo dài hơn một giờ mới tanh hẳn nhưng tạnh cũng rất dứt khoát, nói dừng là dừng, chưa đầy năm phút thì mây đen đã tan mất lộ ra ánh mặt trời chói lóa.

Sau cơn mưa trời lại sáng, từng cơn gió lạnh thổi qua làm người ta không khỏi run rẩy, chỉ là ở cạnh chiếc xe bị bỏ hoang kia đã không còn bóng dáng một lớn một nhỏ như ban đầu.

Trong một siêu thị lớn bị bỏ hoang, tất cả đồ ăn và vật dụng có thể sử dụng đều đã bị người khác cướp sạch, không chừa lại bất cứ thứ gì. Bốn phương tám hướng, vách tường đổ nát, mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất, chỗ nào cũng mang theo vẻ rách nát không còn dáng vẻ huy hoàng như từng có.

Ở một ngóc ngách yên tĩnh nào đó vang lên giọng nói non nớt trong trẻo.

"Mẫu thân, mẫu thân." Là giọng nói của trẻ con, hơn nữa hai chữ mẫu thân này khiến người ta không khỏi cảm thấy hài hước.

Đã là thời đại nào rồi mà còn có người gọi người khác là mẫu thân.

Bất quá, thật sự có người đáp lại.

Một âm thanh lười biếng vang lên: "Ừ."

Chỉ thấy có một cô gái đang chậm rãi bước ra sau cánh cửa.







Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp