Tô Ngôn về đến nhà, trong phòng một
chút ánh sáng cũng không có, anh kiểm tra xung quanh một lần, quả nhiên không
thấy bóng dáng của nha đầu kia, trong lòng thở dài, đừng nói cơm, ngay cả người
cũng không có.
Nhưng mà đồ đạc của cô đều ở đây, hẳn
là không đi xa.
Nghĩ như vậy, trong lòng thoáng có một
tia an ủi, Tô Ngôn lấy di động ra gọi điện thoại, muốn hỏi cô khi nào thì trở
về.
Đường Phi Nịnh đói bụng kêu ùng ục, còn
chưa thấy Tần Nhạc.
Cô vốn định ăn trước, nhưng Tần Nhạc
nhắn tin nói sẽ mang cơm về cho cô.
Cô cũng chỉ có thể chờ.
Cũng không biết Tần Nhạc khi nào trở
về, người ta đi đưa cơm cho người đàn ông mình thích, nhất định phải về rất
muộn, không chừng còn có thể qua đêm.
Quay về chỗ Tô Ngôn, nghĩ đến chuyện
tối hôm qua lại có chút tức giận, chỉ có thể ôm quýt béo bất mãn trên sô pha.
Nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên, cô
theo bản năng bật dậy chạy về phía cửa, quả nhiên thấy Tần Nhạc đã trở lại,
trong tay còn mang theo hộp cơm.
"Chị, nhanh như vậy đã trở lại, em
cho rằng chị muốn ở bên ngoài." Đường Phi Nịnh nói đùa.
Tần Nhạc đưa cơm hộp trong tay cho cô:
"Đây là cho em, ăn đi."
Đường Phi Nịnh mang theo cơm hộp đặt
lên bàn trà, cô ngồi trên thảm đem hộp cơm mở ra, đồ ăn thơm ngào ngạt thơm đã
bay ra: "Chị, chị ăn không?"
Tần Nhạc thay quần áo đi ra: "Chị
ăn rồi."
Đường Phi Nịnh vừa ăn cơm vừa nói đùa:
"Chị đi đưa cơm cho tình yêu, về còn phải mang về nữa, vất vả rồi."
Tần Nhạc khoanh chân ngồi xuống đối
diện cô, nói: "Đây là khách sạn anh ấy đề cử, nói ăn ngon, em nếm thử mùi
vị như thế nào?"
Nói đến cái này liền đau khổ triền
miên, cô gái trên mặt còn lộ ngượng ngùng cười, Đường Phi Nịnh trong lòng xúc
động, nhịn không được kề sát cô ấy hỏi: "Chị, chị nói một chút anh ta làm
cái gì?"
Tần Nhạc cúi đầu nhìn di động, giống
như đang trả lời tin nhắn của ai, Đường Phi Nịnh suy đoán nói: "Đại minh
tinh?"
Tần Nhạc vẫn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.