Trời vừa tạnh mưa, không khí vẫn còn ẩm ướt, trên mặt đường
đầy những vũng nước mưa mới đọng lại, nước bắn tung tóe làm ướt cả giày cao
gót.
Hàn Á, nữ ca sĩ nổi tiếng nhất nước C hiện nay, đang vội vã
đi trên còn đường này.
Cô ta không thèm để ý đến vết bùn đất trên mặt đường làm vấy
bẩn đôi giày của mình, càng không thèm để ý đến những ánh mắt kỳ lạ của người
đi đường, mục đích hiện tại của cô ta rất rõ ràng, dáng vẻ vội vàng, chỉ có một
chuyện.
Đó là kỹ sư âm thanh tốt nhất ở Trung Quốc đã tuyên bố rút
lui và sẽ không nhận job nữa, mà cô ta vẫn còn một buổi hòa nhạc cần có sự hợp
tác của đối phương.
Giá điều chỉnh cho một buổi hòa nhạc đã lên tới mười triệu,
cho dù là ai cũng không nỡ từ chối sự cám dỗ như vậy, chỉ là đối phương thế mà
lại…Từ chối.
Trong lòng Hàn Á sốt ruột, hôm nay cố ý dành thời gian đến
ngăn kỹ sư âm thanh lại, chỉ lo tới muộn không ngăn lại kịp thì đối phương sẽ
đi mất.
Hôm nay là buổi chỉnh âm thanh cuối cùng do Tô Ngôn thực
hiện, ca sĩ trước đó được tuyên bố là đã chết, vừa rồi lại trở thành quán quân
của "Giọng hát đẹp nhất" dưới sự điều chỉnh âm thanh của anh, con
đường sự nghiệp chỉnh âm của anh cũng theo đó mà tuyên bố kết thúc.
"Tô tổng, anh thật sự muốn rút lui khỏi giới sao?"
Trợ lý cảm thấy vô cùng đáng tiếc hỏi.
Sắc mặt Tô Ngôn bình tĩnh, chậm rãi thu thập các thiết bị âm
thanh của mình, ừ một tiếng.
Trợ lý mơ hồ không hiểu: "Lão đại, anh còn tuổi trẻ như
vậy mà đã là một kỹ sư âm thanh đẳng cấp rồi, không đúng, Hàn Á đã ra giá là
mười triệu rồi, sao anh lại phải rút lui khỏi giới chứ!"
Ở trong mắt anh ta, quả thực Tô Ngôn là một người vạn năng,
đàn dương cầm cấp mười, ca hát cũng vô cùng hay, anh còn là người đi đầu trong
ngành công nghiệp chỉnh âm nổi lên trong những năm gần đây.
Với sự nhạy cảm với âm nhạc, tình yêu, còn có khả năng điều
khiển mạnh mẽ, anh đã được hầu hết các ca sĩ yêu thích.
Về cơ bản, miễn là có những buổi hòa nhạc mà anh đóng vai
trò là người chỉnh âm, xác suất thành công sẽ tăng hơn một nửa.
Tiền đồ tương lai vô hạn, không ai ngờ tới anh đột ngột
tuyên bố rút lui khỏi giới, không bao giờ nhận job nữa.
Cuộc thi tranh giành vị trí quán quân của "Giọng hát
đẹp nhất" hôm nay là sân khấu cuối cùng của anh.
Tô Ngôn nghe vậy, cảm xúc cũng không có gì biến đối, nhẹ
giọng nói: "Muốn thay đổi cuộc sống mới."
Trợ lý thở dài, đây chắc chắn là tổn thất của cả ngành.
Tô Ngôn thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị rời đi, cửa phòng điều
chỉnh âm thanh bỗng nhiên bị người ta mở ra, sau đó là một cô gái dáng người
cao gầy, xinh đẹp xuất chúng bước vào, đúng là ca sĩ đang hot, Hàn Á.
Cô ta lập tức đi đến trước mặt Tô Ngôn, rũ bỏ toàn bộ mặt
mũi, giọng điệu giống như đang cầu xin: "Tô Ngôn, giúp tôi lần này thôi có
được không?"
Tô Ngôn đang xoay người để xách balo máy tính lên, nghe vậy
thì ngẩng đầu nhìn cô ta, giọng nói vô cùng lạnh nhạt: "Ngại quá, tôi đã
rời khỏi giới, sẽ không nhận thêm bất kỳ công việc gì liên quan đến việc chỉnh
âm."
Hàn Á mấp máy môi, rất không cam tâm nói: "Tiền không
phải là vấn đề, chỉ cần anh mở miệng, tôi thậm chí có thể đem hết số tiền nhận
được từ đêm nhạc hội này đưa cho anh, có được không?"
"Tiền không quan trọng, chỉ là tôi không thể tự làm xấu
mặt?"
Thân phận địa vị ngày hôm nay của cô ta không còn cho phép
cô ta thất bại một lần nào nữa.
Tô Ngôn lại xoay người cầm quyển sách lớn của mình lên,
không nhìn Hàn Á nhấc chân muốn rời đi: "Xin lỗi nhé, đừng để tôi phải nói
lần thứ hai."
Hàn Á hít một hơi thật sâu, đưa ra nhượng bộ cuối cùng:
"Trực tiếp không được, vậy thì ở phía sau giúp tôi chỉnh âm cũng được mà,
phải không?"
Tô Ngôn dường như không nghe thấy, đi ra khỏi phòng điều
chỉnh, không để ý đến ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Hàn Á.
Hàn Á cắn cắn môi, vẫn quyết tâm đuổi theo, không có Tô
Ngôn, giọng hát vốn có nhiều khiếm khuyết của cô ta sẽ sớm khiến cho cô ta ngã
xuống.
Vì danh tiếng, cô ta có thể hy sinh bất cứ điều gì.
“Tô Ngôn.” cô ta giữ chặt cánh tay của Tô Ngôn, buông bỏ
chút tự tôn cuối cùng, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, nhét vào túi áo khoác
của Tô Ngôn: "Đây là thẻ phòng 2701 của Mai Uyển, buổi tối hôm nay, tôi
chờ anh."
Nói xong cô ta nhìn Tô Ngôn đầy mong đợi.
Cô ta xinh đẹp như thế, được mệnh danh là nữ ca sĩ thế hệ
mới xinh đẹp nhất, cô ta không tin là Tô Ngôn không rung động.
Khóe miệng Tô Ngôn cong lên một nụ cười nhàn nhạt, anh dùng
hai ngón tay giơ thẻ phòng lên, nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên một tia
châm chọc: "Là như vậy sao?"
Trong lòng Hàn Á vẫn hồi hộp, cô ta biết tính tình của Tô
Ngôn rất quái lạ, đẹp trai lại tài giỏi, không biết giới ca sĩ có bao nhiêu ánh
mắt nhìn chằm chằm anh, nhưng lại không có ai có thể làm cho anh rung động, hôm
nay cô ta cứ giá nào cũng phải làm được.
"Ừm."
Tô Ngôn hừ một tiếng, kẹp hai ngón tay lại phóng, thẻ phòng
trong không trung giống như phi tiêu vẽ ra một đường vòng cung, vững vàng rơi
vào thùng rác bên cạnh, sau đó anh mặt không biến sắc nói: "Tôi đã nói
rồi, đừng để tôi phải lặp lại lần nữa."
Nói xong, anh nhấc chân, dứt khoát rời khỏi phòng điều
chỉnh.
Từ ngày tuyên bố rút lui đó trở đi, anh đã quyết định không
bao giờ chỉnh âm cho bất kỳ ai nữa.
Nếu bạn muốn hoàn toàn từ bỏ một số thứ thì cách tốt nhất
là… Đừng bao giờ chạm vào chúng nữa.
Hôm qua anh đã che phủ chiếc đàn piano mà anh đã gắn bó suốt
mười năm, có lẽ cả đời này anh sẽ không bao giờ đụng đến nó nữa.
***
Đường Phi Nịnh có chút thảm hại, thẻ ngân hàng bị khóa, tiền
mặt thì một cắc cũng không mang theo, ngay cả tiền vé máy bay cũng là tạm ứng
của anh họ.
Nói ra thì sự tình có chút phức tạp, bố và bác cả tranh
giành quyền quản lý công ty, bố mẹ vì gia tăng lợi thế mà muốn gả cô cho một
phú nhị đại vừa không có học vấn, lại không có nghề nghiệp.
Tên đó là một củ cải to lớn, thê thiếp nhiều vô kể, bạn gái nhiều đến mức hai
bàn tay đếm không xuể, người ta nói cô là vợ độc nhất, không ai có thể uy hiếp
địa vị của cô.
Đường Phi Nịnh: Tôi khinh…
Ghê tởm đến mức chỉ nghĩ thôi đã muốn nôn ra rồi.
Cô còn muốn có một đám thê thiếp, bên ngoài lại nuôi hai
thêm tiểu thịt tươi.
Dù sao thì cô cũng có mối quan hệ tốt với anh họ, không chỉ
cho cô vay tiền mà còn tìm cho cô một nơi để ở.
Khi Đường Phi Nịnh vừa đến thành phố Ly liền lấy điện thoại
ra gọi cho chủ cho thuê nhà của mình.
Anh họ không nói cho cô biết đối phương tên gì, chỉ bảo cô
cứ gọi anh Ngôn là được.
Nói xong thì anh Ngôn đến tiếp đón cô.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh chóng, nhưng ở sân bay quá
ồn ào nên cô không thể nghe rõ, mới chỉ alo hai tiếng, bên kia đã đột ngột cúp
máy.
Đường Phi Nịnh nhíu nhíu mày, nghĩ ra khỏi sân bay lại gọi
thêm một cuộc, không nghĩ tới rất nhanh đã nhận được một tin nhắn:
[Bận việc rồi, cô tự bắt xe qua đi, địa chỉ xxx, mật mã cửa:
123459.]
Sau đó là tin nhắn thứ hai: Phòng ngủ ở hướng nam lầu một,
mọi thứ trong đó đều có thể dùng, lầu hai, lầu ba đừng vào.
Đường Phi Nịnh hừ một tiếng, chủ cho thuê nhà có phải quá
máy móc rồi không?
Cô lại gọi điện thoại cho anh họ.
"Anh họ, em tới rồi."
Giọng Đường Hoằng Tích vui vẻ: "Công chúa nhỏ của chúng
ta tới rồi sao? Công ty anh mở cuộc họp nên không đến đón em được, em có thể tự
mình tìm đường không?"
Trong Đường Phi Nịnh không mấy vui vẻ, nhưng cô cũng không
tiện nói, chỉ hỏi: "Chủ cho thuê nhà rốt cuộc là người như thế nào? Có
đáng tin cậy không?"
Đường Hoằng Tích rất tự tin nói: "Anh lại đi lừa em hay
sao?"
"Cậu ấy tốt bụng lại nhiệt tình, cứ yên tâm đi."
Sau khi cúp điện thoại, Đường Phi Nịnh mắng một câu chó má,
người nhiệt tình như vậy mà lại không tới đón cô?
Lúc gọi điện cô còn chưa nói câu nào đã bị cúp ngang, cũng
quá thiếu lễ phép rồi.
Nhưng Đường Phi Nịnh cũng chỉ là than thở một chút, dù sao
cô cũng bỏ nhà trốn đi, nếu không ở chỗ anh họ sắp xếp thì chắc chắn cô phải
ngủ ngoài đường.
Đương nhiên là cũng có thể ngủ khách sạn, nhưng bây giờ cô
làm gì có nhiều tiền như vậy chứ?
Nhà của ông nội cũng ở đây, nhưng mà cả nhà bác cả đang sống
cùng với ông nội, bây giờ bác cả và bố lại như nước với lửa, làm sao cô có thể
đến ở đó.
Thế nên hình như cô cũng chỉ có thể ở nhờ.
***
Gần đây Tô Ngôn gặp phải ba chuyện khiến anh rất bực mình,
trong phòng làm việc, Đường Hoằng Tích không nhịn được nói: "Cậu xem nhà
tôi là trại tị nạn thu nhận tất cả sao, người nào cũng gửi cho tôi?"
Vẻ mặt Đường Hoằng Tích lấy lòng nói: "Người anh em à,
cậu giúp tôi một chút đi mà, dù sao thì cậu ở một mình cũng là ở, có thêm một
mỹ nữ làm bạn không phải tốt hơn sao?"
Khóe miệng Tô Ngôn giật giật: "Ông đây thiếu người bầu
bạn à?"
"Muốn bao nhiêu cô gái mà không được?"
Đường Hoằng Tích cúi người với anh một cái: "Gần đây bố
mẹ tôi phát sinh mâu thuẫn, ngay lúc này em gái nhỏ lại đột nhiên xách hành lý
đến đây, trong nhà làm sao thu xếp chứ?”
“Cậu cũng biết nhà chúng tôi luôn nhạy cảm về vấn đề người
thừa kế, mẹ tôi vẫn luôn đề phòng em họ tôi, nhưng dù sao tôi cũng là anh trai
mà, không thể để cho em ấy ở khách sạn được, đúng không? "
Tô Ngôn một tay xoa xoa môi, cuối cùng cũng nhường bước:
"Một tháng, trong vòng một tháng phải dọn ra ngoài cho tôi."
Đường Hoằng Tích nở nụ cười, vươn tay vỗ vai anh: "Yên
tâm đi, đến lúc đó cho dù là cậu muốn giữ lại, tôi cũng không thể đưa em ấy vào
hang sói đúng không?"
"Ai là hang sói?"
Ánh mắt như lưỡi dao của Tô Ngôn đột nhiên phóng tới, Đường
Hoằng Tích lập tức sửa miệng: "Là tôi, là tôi, tôi là hang sói."
Tô Ngôn lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Một người lạ sắp chen lấn vào lãnh thổ của mình, đây là điều
đầu tiên khiến cho Tô Ngôn cảm thấy đau đầu.
Điều thứ hai…
Trong lòng Tô Ngôn yên lặng thở dài, bỏ đi, không nhắc tới
nữa.
Nói đến điều thứ ba, anh liền hận đến nghiến răng nghiến
lợi, hận đến mức không muốn nghĩ đến.
Ánh mắt Tô Ngôn trầm tĩnh nhìn Đường Hoằng Tích: "Lão Đường, cậu nói
thật cho tôi biết, đứa bé kia thật sự là của tôi sao?"
Đường Hoằng Tích lấy điện thoại từ trong túi ra, mở một bức
ảnh, đưa nó tới trước mặt Tô Ngôn, chỉ cho anh xem: "Cậu nhìn ánh mắt này
đi, cái mũi này, khuôn mặt này nữa, ai dám nói đó không phải là hạt giống của
cậu?"
Tô Ngôn cau mày, nhìn kỹ bức ảnh hai lần, lại nhìn Đường
Hoằng Tích: "Sao tôi lại cảm thấy đứa bé này rất giống cậu nhỉ?"
Sắc mặt Đường Hoằng Tích lập lập tức lạnh đi: "Lão Tô,
dù là nói cũng không thể nói lung tung, tôi là người đã có vị hôn thê
đấy."
Năm ngoái, trong một lần tụ tập bạn bè, anh em gặp mặt đều
tự nhiên sảng khoái uống rượu, Tô Ngôn mỗi khi vui vẻ thì lại uống rất nhiều.
Lúc tỉnh lại trong phòng có ba người, một người là anh, một
người là Đường Hoằng Tích, còn có một người phụ nữ.
Ai biết được đến cuối năm người phụ nữ đó đã sinh con.
Cứ khăng khăng bảo đứa bé là con của anh, vốn dĩ là anh
không tin, anh hoàn toàn không biết gì về người phụ nữ đó, nhưng ngay cả Đường
Hoằng Tích cũng nói đứa bé là của anh, Tô Ngôn cũng không có cách nào phản
biện.
Hơn nữa Đường Hoằng Tích đã có vị hôn thê rồi, theo lý thì
không nên ở bên ngoài làm xằng làm bậy mới đúng, Tô Ngôn suy nghĩ một hồi, có
lẽ đứa bé thật sự là của mình.
Lúc này Tô Ngôn nhìn ảnh chụp trong điện thoại của Đường
Hoằng Tích, do dự một hồi, giống như
đang lẩm bẩm một mình: "Cậu nghĩ tôi có nên đi giám định quan hệ bố con
không?"
"Khụ khụ khụ…" Đường Hoằng Tích giống như bị cái
gì dọa sợ, liên tục ho khan mấy tiếng, một hồi lâu mới ngừng ho khan, nói:
"Lão Tô, không phải cậu định làm thật đó chứ?"