Đúng vậy, một người trưởng thành rồi mà
còn không biết bản thân đang làm cái gì sao?
Nếu như ai đánh thưởng xong cũng hối
hận, đều nói nhà mình có chuyện riêng thì người bên nền tảng phát sóng trực
tiếp làm sao làm tiếp được nữa.
Nhưng người kia cứ cắn lấy cô không
tha, cũng bởi vì một triệu tệ này còn chưa đủ phiền phức à.
Bây giờ Đường Phi Nịnh chỉ muốn trả lại
tiền cho anh ta, nhanh chóng làm phẫu thuật cho con anh ta, sau này đừng tới
làm phiền cô nữa.
Đường Phi Nịnh gọi điện thoại cho bên
cửa hàng 4S, hỏi xem còn có thể trả lại xe được không, hoặc là thu hồi lại cũng
được, nhanh lấy lại tiền mới là chuyện chính.
Đáng tiếc là bên đó nói với cô rằng xe
đã từng qua sử dụng thì đã tính là xe cũ rồi, muốn bán lại thì bị thiệt rất
nhiều, còn không chắc chắn có thể bán đi ngay lập tức được.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Phi Nịnh
rơi vào trầm tư.
Bây giờ chỉ có thể cầu cứu người nhà,
một triệu tám tệ là tiền tiêu vặt mà lúc trước bố mẹ cho cô, từ sau khi thẻ bị
đóng thì cô mới túng thiếu như vậy.
Dù gì thì phải xin mẹ cho đàng hoàng,
dù thế nào cũng được giúp đỡ cho một ít.
Nghĩ đến đây, Đường Phi Nịnh gọi điện
thoại cho mẹ Đường, trước khi điện thoại được kết nối, cô đặc biệt hít sâu một
hơi, rồi cô lại cố nặn ra một nụ cười, nghĩ đến việc phải nói thật nhiều tốt
đẹp để mẹ cô vui vẻ mà lấy tiền ra đưa cho cô.
Rất nhanh mẹ Đường đã bắt máy, Đường
Phi Nịnh gọi một tiếng ngọt lịm: “Mẹ à, con nhớ mẹ quá đi.”
Mẹ Đường nghe lời nói của cô mềm mại
như vậy, bà cũng mềm mỏng nói: “Vậy sao, vậy thì con nhanh về đi, mẹ sẽ đích
thân xuống bếp làm món thịt viên mà con thích ăn nhất.”
Đường Phi Nịnh liếm khóe môi, tài nấu
ăn của mẹ cô rất đỉnh, mới nói vậy thôi cô đã thèm rồi: “Vậy được ạ, đợi hai
ngày nữa con sẽ về.”
Mẹ Đường: “Con nhóc thối này, nhanh về
đây đi, năm mới ở nhà ông nội lại chạy đi mất, ông nội tức giận lắm có biết
không hả?”
Đường Phi Nịnh: “Nhà ông nội có nhiều
người như vậy, ông làm gì nhớ đến chút chuyện nhỏ này của con, đúng rồi, mẹ ơi,
mẹ có thể mở thẻ lại cho con trước được không, con muốn mua hai bộ áo quần vô
cùng xinh kia, con gái nhà người ta đều ăn mặc xinh đẹp, mà con lại mộc mạc
giản dị như vậy, mẹ không thương con sao?”
Mẹ Đường mới không thèm tin mấy lời này
của cô: “Không phải năm trước con còn khá có bản lĩnh đấy sao? Sao lại hết tiền
tiêu nhanh vậy?”
Đường Phi Nịnh khúc khích cười ngốc
nghếch, giọng điệu lấy lòng nói: “Mẹ mở lại cho con đi mà, bố con kiếm được
nhiều tiền như vậy, không cho hai chị em con thì còn cho ai?”
Mẹ Đường trầm mặc trong mấy giây rồi mới
lên tiếng: “Không phải là không có tiền, nhưng con phải về đây, còn có, phải
kết hôn với Tiểu Binh."
Đường Phi Nịnh: “...”
Có chút tức giận: “Không thể thương
lượng được nữa ạ?”
Lời lẽ mẹ Đường kiên định: “Không
được.”
Đường Phi Nịnh cúp điện thoại, cô giận
dỗi khịt mũi một cái, không được thì không được, cô không tin mình không giải
quyết được chuyện này.
Chẳng lẽ lại cầu cứu sự giúp đỡ từ anh
họ?
Đường Phi Nịnh gọi điện thoại cho Đường
Hoằng Tích, ai mà biết lại là Ninh Viễn bắt máy, cô chỉ có thể tìm đại một cái
cớ rồi cúp máy luôn.
Tô Ngôn lại ở lại bệnh viện hai ngày,
may là vừa mới qua Tết nên chuyện trong ty vẫn chưa phải gấp gáp lắm, không thì
làm sao có thể yên tâm ở lại bệnh viện được.
Đào Tử đến giúp anh xử lý thủ tục ra
viện, trong lòng Tô Ngôn thấy khá kỳ l� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.