“Gả cho anh?” Đường Phi Nịnh trầm ngâm
gật đầu: “Thật ra mà nói, tôi cũng không có tính toán gì, chỉ cần người đàn ông
đối xử với tôi tốt một chút, bố tôi đối xử với mẹ tôi rất tốt, cả một đời hòa
thuận hạnh phúc, đến cả việc tôi gả cho ai thì ý của hai người cũng thống nhất
một cách lạ thường.”
Tô Ngôn lặng lẽ nghe cô nói.
Đường Phi Nịnh tiếp tục lên tiếng:
“Nhưng tôi lớn như vậy rồi mà vẫn chưa từng hẹn hò, cũng không biết hẹn hò có
cảm giác như thế nào, đúng rồi, Tô Ngôn anh từng hẹn hò chưa?”
Tô Ngôn lắc đầu: “Chưa từng, chắc là do
trước đó không quen biết cô.”
Vẫn là lời Đường Phi Nịnh thích nghe,
cô nhếch miệng cười một cái, mặt cô có hơi đỏ: “Tô Ngôn, tôi phát hiện anh khá
biết cách nói chuyện đấy chứ.”
Đột nhiên muốn đi ngoài, Đường Phi Nịnh
đứng dậy nói: “Tôi đi rửa tay.”
Lúc Đường Phi Nịnh giải quyết nhu cầu
xong quay lại thì đột nhiên nghe thấy có âm thanh cãi lộn của người trong phòng
bệnh, cô đưa tay định mở cửa ra nhưng vô thức lại rụt lại.
Cô cẩn thận nghe động tĩnh ở ngoài kia.
“Tô Ngôn, có phải cậu không nghĩ tới
tới tôi sẽ được thả ra đúng không?”
“Cậu cho rằng cậu đưa tôi vào đó là có
thể bình chân như vại được rồi hả?”
“Có phải cậu nghĩ chỉ cần cậu tạo ra
cho tôi một cái lịch sử đen là có thể giành được công ty sao?”
“Nói cho cậu biết, tôi mới là cháu của
nhà họ Lâm, cậu muốn tiếp quản công ty, đừng có mà mơ.”
...
Giọng nói của người đàn ông càng ngày
càng khàn đi, cũng càng ngày càng đáng sợ, lại càng ngày càng thô bạo, Đường
Phi Nịnh co rúm người lại, cô dựa vào cánh cửa, đến cả hít thở cũng không dám.
Nghe thấy người đàn ông lạ mặt lại nói:
“Tố cáo tôi hít ma túy phải không?”
“Tô Ngôn, con người của cậu quả thực
tàn nhẫn, uổng công tôi và ba mẹ tôi nuôi cậu hơn hai mươi năm, cậu là cái đồ
súc sinh lòng lang dạ sói, lúc đầu sao không chết chung với mẹ cậu luôn đi?”
Cảm thấy hình như bên ngoài như sắp
đánh nhau rồi, cơ thể của Tô Ngôn vẫn chưa khỏe hẳn, Đường Phi Nịnh cố gắng nắm
chặt tay mình, cô đẩy cửa chạy ra ngoài, cô chắn trước mặt Tô Ngôn, nhìn chằm
chằm vào cái người đàn ông vẫn luôn la lối om sòm ấy rồi hét lên: “Anh điên
rồi, anh ấy đang bị bệnh, có chuyện gì không thể để sau khi anh ấy khỏe lại rồi
nói được hả?”
Ánh mắt người đàn ông lạnh lùng nhìn
vào mặt Đường Phi Ninh có hơi do dự, giống như muốn nhìn thấu cô vậy, cuối cùng
anh ta dùng giọng điệu vô cùng u ám nói: “Hôm nay tôi tha cho mấy người, cứ đợi
đó!”
Cuối cùng người xấu cũng rời đi, Đường
Phi Nịnh quay đầu nhìn Tô Ngôn, sắc mặt người đàn ông lạnh nhạt, dáng vẻ đau
đớn trong ánh mắt của anh, Đường Phi Nịnh kéo lấy tay anh, cô hỏi: “Có chuyện
gì vậy, sao anh lại không lên tiếng?”
Tô Ngôn nhếch ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.