“Lừa người.” Đường Phi Nịnh lau miệng,
nhìn vào mắt anh hỏi: “Nói thật, có phải anh bị người trong nhà ức hiếp không?”
“Hay là người nhà anh ép anh đính hôn?”
Trí tưởng tượng đúng thật là phong phú,
Tô Ngôn câm nín nhìn cô, cô gái với lông mày đậm, sống mũi cao, khuôn miệng nhỏ
nhắn tô son màu quýt, rất hợp với làn da trắng như tuyết của cô, vừa đang ăn
cơm nên hai má cô hơi phồng lên như con sóc nhỏ, nhìn lên có vẻ rất vui vẻ hạnh
phúc.
Hình như con gái luôn luôn không có bất
kỳ chuyện phiền não nào, rõ ràng chạy ra đây vì trong nhà ép đính hôn, mà trên
người còn không có một đồng nào nhưng cuộc sống lại bị cô biến thành một kiểu
cuộc sống đặc sắc khác.
Đúng là một cô gái bí ẩn kỳ lạ.
“Ài, sao cô lại tới đây rồi?” Tô Ngôn
hỏi.
Đường Phi Nịnh nghiêng đầu thở ra một
hơi: “Không phải tôi nói thứ sáu đến chúc Tết ông nội mà, hôm nay đi rồi, Ninh
Viễn ấy anh biết không?”
Cô nhìn Tô Ngôn và hỏi.
Tô Ngôn gật gật đầu, anh cũng tham gia
buổi lễ đính hôn của Đường Hoằng Tích, mặc dù sau này thời gian Đường Hoằng
Tích ở cùng một chỗ với Ninh Viễn không quá nhiều nhưng anh cũng từng gặp cô ta
trong hôn lễ, nên anh vẫn biết.
“Sao vậy?”
Đường Phi Nịch đút cơm vào miệng, vừa
ăn vừa nói: “Cũng không biết sao cô ta có thể biết được chuyện của Triệu Mạn
Hân nữa, nghe ngóng tung tích đứa bé còn muốn đưa nó đến Châu Phi.”
“Còn có, lúc đến Tết về nhà thì bố tôi
cũng biết chuyện này rồi, hỏi tôi đứa bé ở đâu, còn nói nếu như tôi nói đứa bé
ở đâu với ông ấy thì không ép tôi đính hôn nữa, anh nói xem tôi không muốn đính
hôn, nhưng cũng không thể đổi đi hạnh phúc của đứa bé được.”
“Hơn nửa Triệu Mạn Hân ở đâu làm sao
tôi biết được.”
“Ninh Viễn muốn đưa đứa bé qua Châu Phi,
anh nói xem nếu như bố tôi tìm được đứa
bé trước thì ông ấy sẽ xử lý như thế nào?”
“Đưa về nhà họ Đường?”
Tô Ngôn chầm chậm lắc đầu: “Không biết,
có điều tôi lo không nổi, nên trốn cho xa vào.”
Đường Phi Nịnh: “Đúng đó, vậy nên tôi
mới đến đây tìm anh, đúng lúc thấy anh bị ốm, anh nói xem trùng hợp biết bao,
đúng rồi, tôi cứu anh một mạng, có phải anh nên nghĩ cách làm sao báo đáp tôi
đúng không?”
Tô Ngôn nhếch môi, anh lập tức nói:
“Lấy thân báo đáp, thấy thế nào?”
Đường Phi Nịnh nhanh chống khua tay:
“Đừng, cái này của anh không phải là báo đáp mà là báo thù.”
Dáng vẻ giả bộ đáng sợ của cô gái khiến
cho Tô Ngôn bật cười, mấy ngày nay cũng không được nghỉ ngơi, giọng nói ồn ào
của cô gái văng vẳng bên tai anh, trong lòng anh nảy sinh một cảm giác bình yên
khó mà giải thích được.
Mắt anh dần nhắm lại.
Đường Phi Nịnh tự nói một mình một lúc
thì phát hiện không có ai đáp lại, cô quay đầu nhìn sang thấy Tô Ngôn đã ngủ
rồi.
Định xử lý xong chuyện rồi, cơ thể còn
chưa rời giường, đột nhiên ngón tay bị người ta kéo lại, ai ngờ lại là Tô Ngôn
đang nhắm mắt ngủ kia bắt chuẩn lấy cô.
Mới mấy ngày chưa gặp, tay của người
đàn ông đã không còn “đầy đặn” như trước khi cô rời đi nữa, có chút cảm giác
gầy trơ xương.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.