“Đứa nhỏ mới bao nhiêu tuổi chứ, anh
nói thế mà không thấy ngại à!” Đường Phi Nịnh ngồi trước mặt anh, thở phì phò
nhìn chằm chằm vào anh.
Tô Ngôn: “Dù sao một mình tôi không thể
trông nó được, cũng không phải con ruột của tôi.”
Đường Phi Nịnh: “...”
Nhỏ giọng thầm thì nói: “Công việc vẫn
còn rất nhiều.”
Tô Ngôn khi thấy tin tức một bảo mẫu
bắt cóc đứa nhỏ đưa tới trước mặt Đường Phi Nịnh: “Cô xem đi."
Trong tin tức nói trẻ sơ sinh mới được
20 ngày tuổi bị bảo mẫu trộm đi, bán được 3 vạn tệ.
Người trong nhà tìm được nó thì đã là
nửa năm sau, trên người nó không chỗ nào lành lặn, xem ra là bị ngược đãi.
Nguyên nhân là đứa nhỏ cứ khóc mãi,
người kia cũng không phải bảo mẫu thật sự, la mắng không được thì đánh nó, bây
giờ đứa nhỏ được đưa đi bệnh viện, có lưu lại thương tật cả đời hay không còn
chưa biết.
Đường Phi Nịnh xem mà trong lòng rét
run, cả người run lên, cắn răng nghiến lợi nói: “Loại người này sao không phán
tử hình đi!”
“Còn có người mua bán cũng cùng tội,
người mua đứa nhỏ cũng nên phán tử hình.”
“Súc sinh!”
“Cầm thú!”
“Không nhân tính!”
...
Tô Ngôn cố ý tìm mấy loại này tin tức,
bây giờ nhìn xem Đường Phi Nịnh ở chỗ này nổi giận, có ý đồ nói: “Hầy, cái này
là lòng người khó dò, ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Biết đâu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.