Đường Phi Nịnh hôm nay bị ác mộng làm
tỉnh, ngủ lại lần nữa thì đã 9 giờ hơn, ngủ đến mức mơ hồ đầu cũng hơi đau, cô
từ trên giường ngồi dậy, sửa sang lại một chút rồi đi xuống lầu
Dì Lý đang dỗ dành Triệu Tiểu Bảo đang
chạy bò khắp phòng, tiểu gia hỏa bây giờ gan lớn hơn rồi, cũng có thể là đã ở
đây lâu nên không thấy xa lại nữa, cứ luôn muốn nhìn khắp nơi, Dì Lý cứ phải ôm
nó.
Trông thấy Đường Phi Nịnh đi xuống,
Triệu Tiểu Bảo từ xa liền với tay muốn cô ôm một cái, cô bé da trắng nõn, mắt
tròn xoe đen láy, nhìn cô như thể thấy được mẹ của mình, tay nhỏ mở ra, chân
không ngừng đung đưa, miệng thì ê ê a a như muốn nói gì đó.
Đường Phi Nịnh động lòng, mũi nhăn lại,
chạy nhanh lên bế tiểu gia hỏa: “Đến đây, để dì ôm cục cưng nè.”
Dì Lý nghe thấy thì nhíu mày, giọng nói
có chút trách cứ: “Trẻ con đầu tiên đều học gọi mẹ, cái từ này, sau này con
hẵng dạy nó.”
"Con và cậu Tô cãi nhau thì cũng
thôi đi, cũng không nên không nể mặt không cho con bé gọi mẹ, trẻ con mặc dù
không hiểu, nhưng mẫn cảm lắm đó.”
Đường Phi Nịnh có hơi mất tự nhiên,
nhìn Dì Lý hỏi: “Phải gọi là mẹ thật ạ?”
Dì Lý cười: “Chuyện này thì thật hay
không gì chứ?”
“Nào, cục cưng, gọi mẹ đi nào!”
Đường Phi Nịnh hôn Triệu Tiểu Bảo một
cái, hỏi Dì Lý: “Trẻ con khi nào thì biết nói chuyện?”
Dì Lý: � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.