Môi Tô Ngôn nhếch lên, mặt nghiêm túc nói: “Đúng vậy, cô nghĩ xem, dì ấy lớn tuổi như vậy rồi, uống thứ đó sao mà trở nên không ngốc được?”

“Đoạn sau của video đâu?” Đường Phi Nịnh nóng lòng đến nỗi tay cô đầy mồ hôi, thuốc kia không phải đút cho Triệu Tiểu Bảo uống chứ?

Một đứa trẻ đáng yêu như thế, sau này trở nên ngốc nghếch thì phải làm sao?

Tô Ngôn lắc đầu: “Chỉ có phòng ngủ của tôi và phòng khách có camera giám sát, còn mấy chỗ khác thì không có.”

Đường Phi Nịnh: “...”

Bộ dáng cô lo lắng đến sắp khóc, oán giận nói: “Sao anh không lắp mỗi phòng một camera giám sát.”

Tô Ngôn: “Tôi không nghĩ mấy phòng khác sẽ có người ở, còn là dì bảo mẫu, tôi cũng không muốn nhìn.”

Đường Phi Nịnh đỏ mắt nhìn anh: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

“Tôi cứ thấy kỳ lạ, sao đêm qua cô bé yên tĩnh như vậy, khóc cũng không khóc, hỏi dì ấy, còn nói nó rất ngoan, không được, tôi phải đi tố cáo dì ấy.”

Tô Ngôn vội vàng giữ cô lại: “Tố cáo cái gì, cô có bằng chứng không?”

“Đừng để đến lúc đó người ta tố cáo ngược lại cô, còn muốn chúng ta phải bồi thường.”

Đường Phi Nịnh không phục: “Luật pháp ở đâu chứ?”

Tô Ngôn còn cố ý đe dọa cô: “Chân trần không sợ mang giày, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, lỡ như cô đi báo cáo, người ta ghi hận cô rồi báo thù thì phải làm sao?”

Đường Phi Nịnh: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Cô nói xong, không đợi Tô Ngôn kịp phản ứng thì chạy vọt xuống lầu, chạy đến phòng bảo mẫu, đoạt lấy Triệu Tiểu Bảo.

Dì Lý sửng sốt: “Cô chủ, tại sao cô lại bế con bé đi vậy?”

Đường Phi Nịnh hừ một tiếng, rồi ôm Triệu Tiểu Bảo đi lên lầu, rồi vào phòng làm việc của Tô Ngôn: “Tôi ôm đứa nhỏ đến rồi, cùng lắm thì chúng ta tự mình nuôi.”

Không biết nuôi trẻ con như thế nào, Tô Ngôn cũng không có nhiều thời gian như vậy, chỉ nghĩ buổi tối ôm nó đi ngủ cùng mà thôi, thấy đang được đà, nên khuyên nhủ tiếp: “Tôi lại cảm thấy dì ấy không thể làm ra chuyện này được, cô bình tĩnh trước đã.”

Đường Phi Nịnh như thể mất mà tìm lại được, ôm Triệu Tiểu Bảo hôn nó không ngừng, khóc huhu nói: “Dù sao tôi cũng không yên tâm để dì ấy trông nó.”

Tô Ngôn: “Vậy sau này buổi tối chúng ta tự mình trông nó, ban ngày cô nhìn kỹ một chút, không có sự giúp đỡ thì cơm ăn cũng không ngon.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play