Đường Phi Nịnh thở dài khi đã mời được bảo mẫu về, nếu không cô và Tô Ngôn chắc vẫn phải đút sữa cho đứa nhỏ.

Ngày mai là cuối tuần, Tô Ngôn được nghỉ hai ngày, bảo mẫu lại đến. Hiện tại trong nhà có hơi náo nhiệt, Đường Phi Nịnh cũng không cảm thấy mệt mỏi như thế.

Buổi phát sóng trực tiếp hôm nay được Đường Phi Nịnh đổi thành 9 giờ tối, đã có bảo mẫu nên cô không cần dậy sớm, có thể phát đến 11 giờ.

Hơn nữa Tô Ngôn chưa trở lại, cô không yêu tâm khi để bảo mẫu cùng Triệu Tiểu Bảo ở bên ngoài. Cho nên chờ đến khi Tô Ngôn tan làm trở về cô mới có thể bắt đầu buổi phát sóng.

Cơm chiều là do Đường Phi Nịnh làm, kỹ thuật nấu ăn của cô đang trong giai đoạn mò mẫm tập tành, trình độ được phát huy thất thường. Hôm nay chỉ làm hai món chính, một món canh.

“Dì à, dì đừng chê tay nghề của con.”

Dì Lý khen: “Các con còn nhỏ như vậy đã biết nấu cơm rồi, con gái của dì cũng không khác con là bao, cái món gì đẹp sẽ không làm.”

“Ồ, dì có con gái sao?” Đường Phi Nịnh hỏi.

Nói đến con gái, vẻ mặt dì Lý vui hẳn lên: “Đúng vậy, nó đã vào đại học rồi, năm nay học năm hai.”

“Thật tốt!” Đường Phi Nịnh nói: “Con mới tốt nghiệp năm ngoái.”

Dì Lý: “Tốt cái gì chứ, công nhân như chúng ta ra trường là phải tìm việc ngay, đâu được như con, kết hôn và đã có con rồi.”

Đường Phi Ninh lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Dì à, con đã nói với dì rồi, đứa bé ấy thật không phải con của con.”

Dì Lý gật đầu: “Dì hiểu, dì hiểu, tốt nhất là không nói nữa.”

Đường Phi Ninh: “…”

Dì Lý nhìn quanh căn nhà một lần, tổng cộng có ba tầng nhưng đủ rộng: “Chồng con chắc chắn rất giỏi kiếm tiền, ngôi nhà này có giá không rẻ, hơn nữa đây cũng là một tiểu khu xa hoa.”

“Nhìn đứa nhỏ này là biết, bố nó lại đẹp trai nữa. Đúng là một nhà ba người hoàn hảo.”

“Trong tương lai, nếu con gái dì có thể tìm được một người chồng như vậy, dì sẽ trở thành Đức Phật A Di Đà*.”

Cô còn chưa nhìn thấy người đâu, Đường Phi Nịnh đã phải nghe một đống lời khen từ dì Lý, trong lòng thầm tỏ ra khinh thường. Còn không phải là ông ngoại cho hay sao, nếu tự mình làm lên thì mới tính là có năng lực.

Nếu không có ông ngoại chắc cơm cũng không có mà ăn, đâu giống cô hiện tại, hô mưa gọi gió trong ngành phát sóng trực tiếp. Mỗi ngày đều có người tán thưởng, xì hơi cầu vồng**, ha ha ha.

Bởi vì phải mua đồ cho Tô Ngôn nên 7 giờ mới về đến nhà, Đường Phi Nịnh vừa thấy anh liền không vui mà chất vấn: “Sao anh lại quay về?”

Mặc dù hôm nay có dì ở đây, cũng không thể quen với tật xấu hay về nhà của anh.

Hai tay của Tô Ngôn đều xách theo chút đồ,lạnh lùng liếc nhìn cô: “Không có mắt sao, không thấy tôi cầm nhiều đồ như vậy à?”

“Đưa tiền đây!”

Vừa nghe Tô Ngôn đòi tiền, Đường Phi Ninh lập tức chạy lên nhận lấy cái túi khá nhỏ trong tay anh: “Anh rộng rãi như vậy sao có thể so đo với tôi chuyện này, tôi giúp anh.”

“Ôi trời, sao nặng vậy?” Tay cầm túi nilon của cô cảm thấy hơi đau, suýt nữa ném đồ xuống. Cô vội vàng xách bằng hai tay, chỉ th

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play