Đứa bé ngủ say, hai người đều đi rửa
mặt và xử lý công việc trước khi đi ngủ, cuối cùng hơn 10 mới cùng nhau vào
phòng ngủ.
Hôm nay Đường Phi Nịnh mặc một bộ quần
áo ngủ dài, quấn chăn vào người kín mít, khuôn mặt đầy cảnh giác nhìn Tô Ngôn,
nhắc nhở: “Buổi tối hôm nay anh mà định chạm vào tôi thì, tôi sẽ…”
Cô nhìn thoáng qua chỗ nào đó, khoa tay
múa chân làm động tác thái rau: “Tôi phế anh luôn!”
Dường như hai người có suy nghĩ giống
nhau, hôm nay Tô Ngôn cũng mặc một bộ quần áo dài: “Tôi còn sợ cô sẽ lại gần
tôi đó.”
Đứa bé nằm ngủ ở giữa, hai người mỗi người
một bên. Đường Phi Nịnh cầm điện thoại tìm cách nuôi dạy con, không biết quản
lý đứa trẻ không có trật tự như vậy có đúng không, trước mắt con bé không biểu
hiện gì, về sau có vấn đề gì thì sao?
Vẫn muốn học tập nhiều hơn, cũng coi
như chuẩn bị cho hành trình làm mẹ trong tương lai.
“Đa phần phụ nữ mang thai trước khi
sinh đều sẽ tìm người chăm sóc trẻ trước một tháng, người này chủ yếu sẽ chăm
sóc đứa bé mới sinh…”
Đường Phi Nịnh nhìn vào một cái diễn
đàn, một tay cầm điện thoại, một cái tay khác vươn ra vỗ vào Tô Ngôn. Hai người
cách nhau hơi xa, cô có thể chạm vào bờ vai của anh: “Này, Tô Ngôn, có phải
chúng ta nên tìm một bảo mẫu cho đứa bé không?”
“Như vậy về sau chúng ta không cần đem
nó theo, buổi tối có thể cho đứa bé đi ngủ với bảo mẫu.”
“Ồ.” Tô Ngôn vô ý đáp, dù sao với anh
cũng không ảnh hưởng gì.
Đường Phi Nịnh đi tìm một số dịch vụ
bảo mẫu, không nghe thấy Tô Ngôn có ý kiến gì, cô tiếp tục nói: “Ngày mai tôi
sẽ đi liên hệ một chút. Đúng rồi, anh phải trả tiền cho họ.”
“Ừ.” Tô Ngôn lại lên tiếng, anh nhìn
màn hình điện thoại, nhưng thật ra ánh mắt lại trống rỗng. Trong đầu không có
cảm giác gì, chính là kiểu trống rỗng như vậy.
Lúc năm tuổi anh thấy bố mẹ rời đii,
nhìn bố mẹ đã ngủ yên trong bệnh viện, sau này thường xuyên gặp ác mộng, sợ hãi
khi phải sống một mình.
Lúc ấy bà ngoại anh trở thành chỗ dựa,
ban ngày dỗ dành anh, buổi tối ôm anh, đáng tiếc chỉ được có ba ngày.
Ngày thứ tư ông ngoại liền trách mắng
bà ngoại: “Bà đã già cả rồi còn không ngủ một mình đi, sao còn muốn ôm thêm
người khác?”
Nước mắt bà ngoại lưng tròng, đem chính
anh đặt ở một cái phòng lớn.
Căn phòng rộng mấy chục mét vuông, trên
chiếc giường to như vậy mà chỉ có một thân hình nhỏ bé của anh.
Trong bóng tối, anh kéo chăn trùm kín
đầu và run bần bật, cứ như vậy trải qua thời thơ ấu.
Sau này anh liền nghĩ ra cách bật đèn
ngủ lên, như vậy sẽ không cảm thấy cô đơn, đáng sợ nữa.
Hình bóng của cha mẹ ngày càng phai
nhạt, cuối cùng anh cũng thật sự không nhớ rõ tất cả mọi thứ, trong đầu hoàn
toàn trống rỗng.
Sau này bà ngoại cũng rời xa hoàn toàn,
người thân của anh càng ngày càng ít, chỉ còn lại ông ngoại và người nhà của
chú.
Trước khi anh ra nước ngoài, ông ngoại
bị bệnh. Trên giường bệnh và kéo anh lại, tự trách bản thân, nói: “Cháu đừng
trách ông ngoại tàn nhẫn, ông không có trông cậy gì vào chú của cháu nữa. Chẳng
may ngày nào đó ông ngoại đi rồi, cuộc sống của cháu đều phải dựa vào chính
mình, không thể trông cậy vào ai khác, tin tưởng cũng không.”
Quả thật lúc đó Tô Ngôn không hiểu ý của ông ngoại cho
lắm, mãi cho đến sau này anh được nghe lại nó một lần nữa…
“Tô Ngôn, anh làm gì vậy?”
Đường Phi Nịnh nhìn điện thoại một lúc,
nghiêng người nhìn Tô Ngôn. Điện thoại trong tay người đàn ông đấy rơi xuống
một bên, hai tay anh đặt dưới bụng, đôi mắt nhìn lên trần nhà, cả người rơi vào
trạng thái trống rỗng, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Ở trong mắt ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.