Rốt cuộc thì Đường Phi Nịnh cũng không
biết mình muốn mua bao nhiêu đồ, cô cũng không muốn phải ôm tiểu nha đầu mập
mạp này nhiều, lập tức đáp lời: “Được thôi.”
Tiền mua sữa, cũi cho trẻ, đồ ăn vặt,
đồ chơi, Đường Phi Nịnh đã đi dạo được một vòng nhưng chưa bỏ vào xe. Cô còn
định mua chút rau cũng chưa có chỗ để, không ngờ cô còn muốn mua nhiều đồ như
vậy.
Rốt cuộc thì cô cũng biết vì sao người
trong nước không nuôi nổi đứa con, hiện tại cô cũng không đủ sức để nuôi.
May mắn là bên cạnh cô có người coi
tiền như rác.
Đường Phi Nịnh đẩy xe đi tính tiền, Tô
Ngôn ôm Triệu Tiểu Bảo đi ra ngoài chờ.
“Tổng cộng 2128.” Nhân viên thu ngân
quét xong mã nói, Đường Phi Nịnh hít một hơi thật sâu, cúi đầu nhìn thoáng qua
trong túi đồ cũng không nhiều lắm.
Tuy trong lòng thanh đắt nhưng anh vẫn
chấp nhận thanh toán tiền, dù sao Tô Ngôn mới vừa trả tiền đồ ăn vặt cho cô,
cho nên cứ như vậy mà thanh toán.
Có quá nhiều đồ vật, Đường Phi Nịnh
không xách nổi, lúc này cô mới hiểu được ý của Tô Ngôn vừa nãy, cô nhìn đoán sẽ
có khoảng bốn túi đồ lớn, hỏi Tô Ngôn: “Làm sao bây giờ?”
“Có thể để ăn cơm tối xong rồi đến
lấy.”
Tô Ngôn nói không chút nghĩ ngợi:
“Trước tiên cứ gửi lại đây đã, cơm nước xong tôi đưa mọi người đưa trở về rồi
lái xe lại đây lấy.”
Nghe được lời nói như vậy, Đường Phi Nịnh
vui vẻ nói: “Được, vừa đúng lúc tôi đang thấy đói.”
Hai người đem đồ gửi lại siêu thị, cùng
nhau bước ra cửa, gần đấy là một con phố thương mại, thứ không thể thiếu chắc
chắn là hàng ăn.
Đường Phi Nịnh hỏi Tô Ngôn: “Anh muốn
ăn cái gì?”
Tô Ngôn không có ý tưởng gì: “Cô muốn
ăn cái gì thì ăn.”
Nếu cũng chưa nghĩ ra ăn cái gì, vậy
hai người tìm một cửa hàng gần nhất, là một nhà hàng Trung Quốc.
Sau khi vào cửa sau muốn xin một cái
ghế cho trẻ em để đặt Triệu Tiểu Bảo xuống.
Lần đầu tiên cô bé được đến nơi như vậy
nên cảm thấy mới mẻ, không ngừng vỗ xuống mặt bàn, ê a nói.
Đường Phi Nịnh cười nói: “Con cũng muốn
gọi món ăn à.”
Tô Ngôn đi đến, cười: “Nếu con bé biết
gọi món, chúng ta sẽ đi nhà hàng lớn hơn.”
Đường Phi Nịnh tưởng tượng đến dáng vẻ
của một nhà ba người ngồi ăn trong nhà hàng lớn, tốt đẹp và ấm áp biết bao:
“Được, sau này con lớn thì chúng ta sẽ đi.”
Nhưng nghĩ đến chuyện đứa trẻ không
phải của mình, mẹ của người ta trở về muốn đem nó đi, thở dài nói: “Chắc lúc đó
Triệu Tiểu Bảo sẽ không còn nhớ đến chúng ta nữa rồi.”
Nghĩ đến Triệu Tiểu Bảo cô liền nghĩ
tới mẹ của con bé, hỏi Tô Ngôn: “Anh nói mẹ của con bé đi đâu?”
Tô Ngôn: “Không biết, tôi không rõ về
cô ta. Trước kia có gặp qua vài lần, đều là gặp trên bàn ăn cơm, lão Đường dẫn
cô ta đi.”
“Đem cô ta đến bệnh viện, đến nỗi một
chút tin tức về cô ta tôi cũng không có.”
Đường Phi Nịnh nhíu mày: “Vậy sao anh
không hỏi anh của tôi?”
Tô Ngôn: “Hỏi cậu ta thì có ích gì?”
“Có thể khiến lão Đường mang đứa bé về
nuôi sao?”
Điều này cũng đúng, Đường Phi Nịnh
không nói, trêu đứa bé một lúc, có chút thở dài nói: “Quả thật tôi biết anh họ
tôi không thích vị hôn thê của anh ấy, chẳng qua là bị bác cả của tôi ép cưới
mà thôi.”
Tô Ngôn hiếu kỳ nói: “Đúng rồi, sao cô
lại không quay về công ty của nhà mình đi làm?”
Nhớ tới chuyện này liền nhớ tới mẹ,
Đường Phi Nịnh tức giận nói: “Tôi không đi, mẹ tôi nói không có chuyện con gái
kế thừa công ty. Bà ấy sẽ tìm cho tôi một gia đình để liên hôn giúp bố tôi
giành lại công ty, về sau để lại cho em trai tôi. Tôi đâu có ngốc, phí nhiều
công sức như vậy mà tôi còn không có gì, anh nói xem tôi có nên giúp bọn họ hay
không?”
“Còn muốn tôi hy sinh hạnh phúc của
mình?” Nói tới đây, Đường Phi Nịnh càng thấy tức, sắc mặt thay đổi: “Điểm mấu
chốt là người đàn ông kia vẫn còn có một đống ong bướm, sớm muộn gì anh ta cũng
chết trên người phụ nữ.”
Nét mặt Tô Ngôn thờ ơ nhìn cô.
Đường Phi Nịnh tiếp tục tuôn tào: “Tôi
hỏi anh ta nếu đính hôn cùng tôi rồi thì sau này có thể cắt đứt quan hệ với
những người phụ nữ bên ngoài hay không.” Cô ngồi gần lại với Tô Ngôn: “Anh đoán
xem anh ta nói như thế nào?”
Tô Ngôn hỏi thêm: “Nói như thế nào?”
Đường Phi Nịnh: “Anh ta nói chắc chắn
chỉ có một người vợ là tôi, những người phụ nữ bên ngoài có như thế nào cũng
không uy hiếp được địa vị của tôi.”
“Phi, thế cuối cùng tôi gả cho anh ta
vì cái gì?”
“Chỉ vì cái danh vợ anh ta thôi sao?”
“Thật nực cười, đã là năm 2019 rồi mà
anh ta còn cho rằng mình đang sinh hoạt ở xã hội cũ!”
Tô Ngôn phì cười, anh vốn dĩ rất đẹp
trai, nếu anh không lộn xộn, thì bộ dạng buồn cười của anh thực sự hấp dẫn, bàn
của người bên cạnh đều nhìn với ánh mắt ghen tị.
“Xem một nhà ba người của người ta kìa,
thật hạnh phúc!”
“Người chồng đẹp trai, vợ thì xinh đẹp,
đứa bé lại còn đáng yêu như vậy.”
“Ôi trời, thật muốn như vậy quá đi!”
…
Lúc đầu Đường Phi Nịnh không chú ý tới
những lời người khác đang nói, chờ cô kịp phản ứng lại thì khuôn mặt đã ửng
hồng, sao mọi người đều nói cô và Tô Ngôn là vợ chồng chứ?
Dường như Tô Ngôn không nghe thấy, thở
dài nói: “Trước giờ đều nói nam nữ bình đẳng, nhưng vẫn có sự chênh lệch rất
lớn.”
Nếu anh là cháu của ông ngoại, ông
ngoại chắc chắn sẽ không bị khó xử như vậy, lại muốn cho anh tới công ty, còn
muốn anh hỗ trợ anh họ, làm cho thân phận hiện tại của anh vô cùng xấu hổ, nếu
không đã sớm dìu dắt anh để trở thành người nối nghiệp chính thức.
Tuy anh không quan tâm, sau khi bà ngoại
chết thì chỉ có ông ngoại là người thân duy nhất của anh, ông ngoại muốn anh,
sao anh có thể từ chối được?
Câu nói này rất đúng, Đường Phi Nịnh vô
cùng cảm động: “Quá đúng, mẹ tôi còn cảm thấy bà rất thích tôi, còn nói quản lý
công ty rất khó, giống như vì tôi mà lựa chọn một con đường thật tốt. ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).