Đường Phi Nịnh nghĩ cả một ngày trời cũng không nghĩ ra được biện pháp nào hợp lý, mắt thấy đã gần ba giờ, đây là thời gian cô phát sóng trực tiếp, cô còn chưa kịp trang điểm.

Đứa bé vừa uống sữa xong, nó mở một đôi mắt to và đen láy nhìn xung quanh.

Đường Phi Nịnh sờ sờ khuôn mặt trắng nõn và mềm mại của đứa bé: "Nhóc con, cũng không biết tìm mẹ, chỉ biết ăn thôi."

Đứa bé này rất trắng và mập mạp, đặc biệt làm người ta thích. Tuy đây là lần đầu tiên Đường Phi Nịnh chăm trẻ con nhưng cô cũng không thấy phiền lắm, chỉ là có hơi bó tay.

Cũng may đứa bé này ăn xong rồi, không bao lâu sau thì buồn ngủ, từ lúc ngáp đến lúc ngủ không đến một phút đồng hồ. Đường Phi Nịnh lúc nãy còn buồn thì bây giờ đã nở nụ cười, cô nhanh chóng mang đứa bé vào phòng của Tô Ngôn.

Vì sợ đứa bé tỉnh dậy sẽ rơi xuống đất, cô lấy gối và tạo thành một vòng trong xung quanh, đúng là làm như thế này nhìn an toàn hơn hẳn.

Đường Phi Nịnh nhanh chóng chạy xuống dưới lầu thay quần áo và trang điểm, sau đó mở máy tính lên.

Cô muốn đóng cửa lại nhưng sợ khi đứa bé tỉnh lại thì không nghe thấy, cho nên cô không đóng cửa, cô vừa ầm ĩ vang trời ở dưới này lại vừa lo lắng sợ ảnh hướng đến trên lầu.

Loay hoay một hồi, cuối cùng cô quyết định mở cửa phòng ngủ ra, tiện để lúc nào cô cũng có thể quan sát động tĩnh ở trên lầu.

Máy tính nhanh chóng được bật lên, âm thanh micro và những thứ khác, cô đi vào phòng phát sóng trực tiếp, những người hâm mộ đã chờ cô từ sớm, khi nhìn thấy cô thì màn hình hiện lên vô số quà tặng, tất cả đều chào đón cô.

Hươu con luôn lạc lối: [Phi tử đến rồi, mọi người đã đợi thật lâu.]

Chú hái nấm: [Hôm nay phi tử trang điểm nhẹ nhàng quá, tuy nhiên anh rất thích.]

Ve sầu đuổi theo bọ ngựa bắt chim vàng anh: [+1 thích.]

Phi tử là của ta: [+2 thích.]

Cả ngày lo lắng cho nhóc con kia, làm sao mà cô có thời gian để trang điểm cẩn thận như mỗi ngày được.

Cũng may tất cả mọi người đều không ghét bỏ, còn bảo là thích nữa.

Tiếp theo, cô trò chuyện với mọi người một lúc, thường khi phát sóng được 20 phút, Hoàng đế của tôi đúng giờ online, tặng cho cô một màn pháo hoa đầy cả màn hình.

Cô bắt đầu hát một lúc, sau đó lại trò chuyện thêm một hồi, cho đến khi còn 20 phút trước khi kết thúc, Hoàng đế của tôi sẽ nói một câu tôi đi đây.

Hôm nay, khi cô phát sóng chưa đầy 20 phút, Hươu con luôn lạc lối bỗng nhiên giàu có gửi cho cô một cái đếm ngược: [Ba phút nữa.]

Đường Phi Nịnh cúi đầu nhìn thoáng qua, đúng là còn thiếu ba phút nữa sẽ đến phút thứ hai mươi, đã đến lúc Hoàng đế của tôi sẽ đến.

"Chú hái nấm hỏi tôi bình thường sẽ làm cái gì sao?"

Đường Phi Nịnh nhìn câu hỏi ở góc dưới bên trái và nói: "Chính là đi phòng tập thể thao để rèn luyện cơ thể, học nấu ăn, thỉnh thoảng sẽ đi dạo phố. Ve sầu đuổi theo bọ ngựa bắt chim vàng anh hỏi tôi có bạn trai chưa hả? Anh đoán xem!"

Đường Phi Nịnh chọc chọc lúm đồng tiền của mình, nói: "Tôi đáng yêu như vậy, có thể không có sao?"

"Ha ha ha ha, đúng là không có thật."

Hươu con luôn lạc lối: [Còn hai phút đồng hồ nữa.]

Đường Phi Ninh không nhịn được nở nụ cười: "Sao anh lại quan tâm đến Hoàng đế của tôi còn hơn cả quan tâm tôi thế, tôi thật sự ghen tị lắm đó!"

Phi tử là của ta: ]Các người có phát hiện ra lão Sói yêu cừu không có tới không?]

Hươu con luôn lạc lối: [Đúng vậy, đúng là không phát hiện ra.]

Lúc này, Đường Phi Nịnh mới để ý đến một việc, cô không phát hiện Sói yêu cừu đâu, mỗi lần anh ta đều là người nói chuyện tích cực nhất và thường xuyên spam. Tuy nhiên anh ta không đến cũng không sao, cô đỡ phải hở ra một tí là cùng người khác nói chuyện, cô còn muốn giữ gìn trật tự của phòng livestream.

Hươu con luôn lạc lối: [Em gọi là phi tử, còn anh ta gọi là Hoàng đế, rõ ràng là vì em mà đến.]

Chú hái nấm: [Có lẽ ngoài đời hai người còn quen biết nhau đấy, loại người này là xấu nhất, phi tử à, em cần tránh anh ta xa một chút.]

Ve sầu đuổi theo bọ ngựa bắt chim vàng anh: [Bảo vệ Yêu phi, +1.]

Đường Phi Nịnh cau mày, người xung quanh cô ư?

Không có khả năng, không ai biết cô phát sóng trực tiếp, người trong nhà cũng không biết mấy cái này, cơ hội ngẫu nhiên nhìn thấy cũng không lớn.

Hệ thống nhắc nhở: [Hoàng đế của tôi đã vào phòng phát sóng trực tiếp.]

Hệ thống nhắc nhở: [Hoàng đế của tôi tặng Yêu phi khuynh thành một cái "Cùng người xem pháo hoa".]

Hoàng đế của tôi: [Tôi đến đây.]

Đường Phi Nịnh nở một nụ cười nhạt, hai tay làm động tác hình trái tim: "Cảm ơn Hoàng đế của tôi đã đến nhé."

Phòng phát sóng trực tiếp lập tức trở nên rôm rả.

Hươu con luôn lạc lối: [Hoàng đế, có phải anh ở đây để theo đuổi phi tử của chúng tôi không?]

Chú hái nấm: [Phi tử là của tôi, không có kẻ nào tranh giành với tôi!]

Phi tử là của ta: [Là của tôi, các người không thể cướp của tôi mới đúng.]

...

Đường Phi Nịnh nhìn mọi người đang tranh giành ở đó, trong lòng vui sướng, cô muốn xem Hoàng đế của tôi sẽ đối phó như thế nào, đáng tiếc là mọi người đợi một

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play