Đường Phi Nịnh nhìn anh đầy căm giận,
nếu như mang quả bom hẹn giờ này về nhà họ Đường, vậy thì nhà của bọn họ sẽ nổ
tung lên mất!
Vì chuyện của công ty, bố và bác trai
đã bất hòa như nước với lửa nhiều năm nay. Vì muốn ổn định địa vị của mình mà
bác trai đã buộc Đường Hoằng Tịch đính hôn với vị tiểu thư của tập đoàn nhà họ
Lâm. Nếu bây giờ cô đưa đứa bé này về, tất nhiên đứa bé này không nhất định là
con của anh họ nhưng nếu lỡ như phải thì sao?
Anh họ khẳng định sẽ phải hủy hôn với
nhà họ Lâm, đến lúc đó, không phải bác trai sẽ trút hết cơn giận lên người cô
hay sao?
Nghĩ đến đây, bả vai của Đường Phi Nịnh
run lên, cô không muốn kích nổ quả bom này đâu!
"Vẫn là thôi đi."
Tô Ngôn: "Thế bây giờ làm
sao?"
"Đưa đến cục cảnh sát thì cô không
muốn, lấy máu làm xét người người thân cô cũng không đồng ý, chẳng lẽ hai người
chúng ta nuôi nó sao?"
Đường Phi Nịnh: "Tại sao chúng ta
phải nuôi chứ?"
Tô Ngôn: "Nếu không đưa đến khách
sạn đi?"
Đường Phi Nịnh không nói gì mà chỉ nhìn
anh, cùng anh giằng co một hồi, cô trở nên tê liệt: "Hay là chúng ta thử
nuôi vài ngày xem sao?"
"Trải nghiệm cảm giác làm bố làm
mẹ sớm hơn một chút?"
Tô Ngôn lạnh nhạt nói: "Ban ngày
tôi còn phải đi làm."
Đường Phi Nịnh: "Vậy tôi giữ nó
ban ngày, buổi tối anh giữ, như vậy được không?"
Cô dừng lại rồi nói tiếp: "Nhưng
mà anh không thể về nhà quá 5 giờ, nếu không tôi sẽ mang đứa bé đến công ty của
anh."
Tô Ngôn: "Công ty có nhiều việc
như vậy, tôi có thể về sớm một hai ngày, chứ không thể mỗi ngày đều về sớm
được?"
Đường Phi Nịnh: "Dù sao cũng không
thể về nhà quá 5 giờ, buổi tối đứa bé sẽ đi ngủ, anh thử nghĩ xem?"
"Ban ngày chăm mới mệt mỏi!"
Tô Ngôn suy nghĩ, hơi gật đầu, xem như
là ngầm đồng ý.
"Vậy đêm nay làm sao đây?"
Đường Phi Nịnh hỏi: "Nếu không, bây giờ đưa về phòng anh?"
Tô Ngôn không đồng ý: "Nó ngủ rồi,
di chuyển làm gì..."
"Oa..."
Tô Ngôn còn chưa nói hết câu, bỗng
nhiên trong phòng vang lên một tiếng khóc nỉ non, Đường Phi Nịnh nhanh chóng
đứng dậy và chạy về phía phòng ngủ: "Đứa bé tỉnh!"
Lúc Đường Phi Nịnh chạy vào phòng, Triệu
Tiểu Bảo đã bò đến bên mép giường. Cô bé vừa mới biết ngồi, cũng mới bắt đầu
học bò cho nên còn chưa bò thuận tiện lắm, chỉ thấy cô bé ậm ừ rồi dùng sức bò
về phía trước, tuy nhiên cơ thể vẫn lùi về phía sau.
Đường Phi Nịnh không nhịn được mà bật
cười, cô trèo lên giường ôm lấy cô bé.
"Tô Ngôn, giờ nên làm gì
nhỉ?"
Tô Ngôn đi tìm tờ giấy mà Triệu Mạn Hân
để lại, sau khi đọc lại một lần nữa rồi nói: "Có lẽ là cho nó ăn thêm một
lần nữa, tôi đi lấy sữa."
Triệu Tiểu Bảo còn rất dễ dỗ dành,
không khóc nhiều, vừa nãy tỉnh lại có thể là đòi người lớn. Sau khi được Đường
Phi Nịnh ôm vào trong lòng ngực, đôi mắt chuyể ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).