Sau khi tắt máy tính, Đường Phi Nịnh đi
tẩy trang, mặt còn chưa tẩy xong thì bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng chuông cửa
vang lên. Nếu là Tô Ngôn thì chắc chắn anh có thể tự mở cửa và đi vào chứ sẽ
không ấn chuông cửa, trong lòng cô cảm thấy kỳ lạ, đó có thể là ai đây?
Cô lau mặt rồi đi ra ngoài, đoán chắc
là người ở cửa đối diện.
Đúng như dự đoán, khi cô mở cửa ra thì
nhìn thấy người phụ nữ ôm đứa bé đang đứng trước cửa.
Gần đây hai người thường xuyên qua lại
với nhau, rất hợp nhau, Triệu Mạn Hân thường xuyên mang theo con đến đây để
khuây khỏa. Cô là một người rất thích trẻ con cho nên cũng vui vẻ chào đón hai
người họ.
Đường Phi Nịnh lấy tay chọc đứa bé:
"Bé cưng tới thăm nhà sao!" Cô nhường cho Triệu Mạn Hân rồi nói:
"Mau vào đi."
Sắc mặt của Triệu Mạn Hân vẫn như cũ,
cô ấy ôm đứa bé đi vào phòng, cúi đầu hôn đứa trẻ trong lòng ngực rồi nói với
Đường Phi Nịnh: "Em bế nó giúp tôi một lát, tôi xuống dưới lầu lấy ít đồ,
rất nhanh sẽ lên lại."
Đường Phi Nịnh nhận lấy đứa bé, cô nhận
ra sắc mặt của Triệu Mạn Hân không được tốt lắm, mí mắt sưng lên cho nên quan
tâm hỏi: "Chị Triệu, có phải cơ thể của chị không thoải mái không?"
Triệu Mạn Hân lắc đầu nói: "Không
có, chỉ là hai ngày nay đứa bé ầm ĩ quá nên tôi không có nghỉ ngơi tốt lắm,
buổi tối ngủ một giấc là được rồi."
Làm mẹ đơn thân thật vất vả, trong lòng
Đường Phi Nịnh thở dài một tiếng, nói với cô ấy: "Vậy chị mau đi đi, tôi
sẽ chăm giúp chị một lát."
Thấy Triệu Mạn Hân chuẩn bị rời đi, cô
ấy lại lẩm bẩm một câu: "Hi vọng con bé không khóc." Cô ấy sợ nhất là
tiếng trẻ con khóc.
Triệu Mạn Hân lại nhìn đứa trẻ một cái,
khóe mắt rưng rưng cúi đầu hôn lên khuôn mặt của đứa bé, sau đó quay người rời
đi.
Đường Phi Nịnh ôm đứa bé đi đến sô pha
rồi đặt nó xuống ghế.
Cô nhóc này mới biết ngồi, còn không có
ngồi được bao lâu đã xoay trái xoay phải, tưởng chừng như sắp ngã xuống nhưng
lại không ngã.
Giống như một con lật đật vậy.
Hình như nó cảm thấy mọi thứ mới lạ,
đôi mắt mở to chuyển động không ngừng.
Cô bé nhìn thấy bể cá nhỏ ở trên bàn,
định duỗi bàn tay nhỏ lấy nhưng khoảng cách quá xa nên mở miệng lảm nhảm với
Đường Phi Nịnh.
Đường Phi Nịnh nhéo bàn tay mũm mĩm của
cô bé, bàn tay nhỏ bé của bé con này vừa mập mập vừa mềm mại, thật sự rất thú
vị. Đường Phi Nịnh không nhịn được véo thêm hai cái, cúi đầu chạm trán với cô
bé: "Bé cưng, con thật đáng yêu!"
Làm cho cô cũng muốn sinh một đứa con.
Cứ tưởng rằng Triệu Mạn Hân sẽ trở về rất
nhanh nhưng đã nửa tiếng trôi qua mà cũng không thấy bóng người đâu. Không biết
đứa nhỏ này do đói hay khôn ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).