Hà Du ở nhà Lục Nam Giai một ngày một đêm. Tuy rằng hai người đã rất kiềm chế, chỉ lãng phí chút thời gian vào ban đêm nhưng Lục Nam Giai vẫn cảm thấy việc học tập của Hà Du bị chậm trễ. Hà Du tự thanh minh cho bản thân mình: "Rõ ràng em đang chú tâm học tập mà." "Thật sao?" Lục Nam Giai nhìn cô với vẻ đầy hoài nghi. 'Rõ ràng thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía mình thì chú tâm chỗ nào chứ?' "...Thật ra thì đúng là năng suất thấp hơn ở trường một chút" Hà Du thành thật thừa nhận: "Nhưng em đã ôn tập rất lâu rồi, hơn nữa còn tận mấy tháng nữa mà…" Lục Nam Giai ngắt lời cô: "Em vào phòng ngủ ôn tập còn tôi ở phòng khách, như vậy thì em sẽ không bị sao nhãng nữa." 开小差: Không chú tâm, sao nhãng.

"Vâng." Hà Du ôm đống sách ở dưới đất lên rồi đứng dậy. Đi tới cửa phòng thì quay người lại nói: "Nhưng mà tối nay em sẽ về nhà, hơn một tháng nữa vẫn chưa quay lại đây..." Lục Nam Giai ngây người một lúc rồi mới khôi phục lại nụ cười: "Ừm" Hà Du dừng lại sau đó tiếp tục nói: "Tuy rằng cha có lẽ vẫn sẽ không ủng hộ em, nhưng mà mãi không gặp cha thì cũng không tốt lắm..." "...Ừ, em về nhà gặp ông ấy rồi nghiêm túc nói chuyện đi. Nói không chừng ông ấy sẽ hiểu cho em đấy." Lục Nam Giai cụp mắt, không nhìn vào cô. Hà Du gãi đầu, bĩu môi nói: "Em cũng chẳng mong chờ gì, không ủng hộ em thì em cũng không thay đổi ý định đâu." Lục Nam Giai ngẩng đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười rồi ôn nhu rồi nói: "Mau học tiếp đi." Hai người nhìn nhau cười một cái rồi Hà Du mới đi vào phòng, cô đặt sách lên bàn làm việc của Lục Nam Giai. Ngồi xuống xong lại cảm thấy bản thân không thể tập trung tinh thần được, dù sao thì phòng ngủ cũng là nơi có nhiều mùi của chủ nhà nhất nên cô cố gắng một lúc mới tập trung được vào sách vở. Không thể không nói Hà Du thật sự chỉ chuyên tâm vào một việc. Mấy lần Lục Nam Giai lặng lẽ đứng ở ngoài cửa nhìn cô, cô đều không phát hiện ra. Lục Nam Giai chỉ lẳng lặng đứng nhìn Hà Du, khóe mắt hiện lên ý cười. 心无旁骛: Chuyên tâm vào một việc. Trong truyện tác giả viết sai thành 心如旁骛.
Buổi tối lúc Hà Du về đến nhà, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cha Hà cũng không để ý tới việc con gái đã về. Nghe Hà Hoan nói cô mới biết được bây giờ ở trong nhà cha chỉ nói chuyện với mẹ. 'Đúng là một ông già kỳ cục.' Trong lòng Hà Du thầm mắng. Hà Hoan nhẹ nhàng hỏi cô: "Sao chị lại về nhà? Tìm cô Lục chưa?" Hà Du chẳng ừ hử gì, cô nói: "Mấy ngày nữa chị về Nam Thành, em ở nhà không thấy áp lực à?" 不置可否: Không ừ hử gì, chẳng nói đúng sai.

Hà Hoan làm vẻ mặt không sao: "Cha coi như em không tồn tại, em cũng coi như ông ấy không tồn tại." "Dù sao thì vẫn là cha mình..." Tuy nói như vậy nhưng khi Hà Du nhìn thấy khuôn mặt chẳng muốn nói chuyện của cha Hà thì cũng chỉ biết phớt lờ. Bữa cơm tối rất im lặng, không khí thì ngượng ngùng nhưng dường như Hà Hoan đã sớm quen rồi. Trong lòng Hà Du vô cùng hối hận, thầm nghĩ tối nay sẽ quay về Nam Thành. Mẹ Hà phá vỡ sự im lặng: "Du Du ôn tập thế nào rồi con?" Hà Du thiếu chút nữa nghẹn họng, ngượng ngùng trả lời: "Con vẫn đang ôn tập…" "Con và Hoan Hoan đều muốn học nghiên cứu sinh ở Yến Đô à?" Mẹ Hà lo lắng nói: "Cách nhà xa quá, Thân Đại không phải cũng rất tốt sao?" "Mẹ à…" Hà Hoan không nhịn được mà ngăn mẹ lại: "Không phải đã nói rất nhiều lần rồi sao, khoa Trung văn của Đại học Yến Đại là tốt nhất..." "Đúng thế, hơn nữa ở Thân Thành học khảo cổ thì đào mấy mét đã đến biển, có thể đào được cái gì chứ?" Bất ngờ là cha Hà cũng tiếp lời, thậm chí còn đứng về phía hai chị em làm hai người sợ hãi đến mức không dám nói chuyện. 出乎意料: Bất ngờ, gây ngạc nhiên.
Thấy hai đứa con gái không nói lời nào nên cha Hà ho khan hai tiếng rồi im lặng tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Mẹ Hà cũng có chút kinh ngạc, cười ha hả nói: "Cũng đúng cũng đúng, Yến Đô cũng không tệ." Sau khi ăn xong thì Hà Du quay lại phòng ngủ. Hà Hoan cũng nhanh chóng vào theo rồi đóng cửa. "Chị này, cha vừa mới uống nhầm thuốc à?" Hà Hoan còn chưa hoàn hồn khỏi sự khiếp sợ lúc nãy. Hà Du bình tĩnh hơn một chút: "Chắc là đã nghĩ thông suốt rồi nhỉ?" "Không thể nào, mấy ngày hôm trước lúc nào cũng phản đối hai chúng ta mà." Hà Hoan bất lực lắc đầu rồi lại gần cười hì hì nói: "Có thể là muốn làm hòa, muốn xoa dịu mối quan hệ giữa cha với chúng ta." Hà Du nhướng mày rồi cười nói: "Có lẽ là thế nhưng như vậy cũng tốt mà, chúng ta ở nhà đỡ cảm thấy không được thoải mái. Thật uổng công em cứ sống như vậy trong hơn nửa tháng." Hà Hoan không đồng ý nên nói: "Trời, em cũng quen với việc không để ý đến nhau rồi." 不以为然: không cho là đúng, không đồng ý, phản đối, chống lại (thường hàm ý xem thường).

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play