Chắc hẳn mẹ đã đoán
ra điều gì đó, nhưng Hà Du không dám hỏi
mà chỉ nói với Lục Nam Giai về chuyện này.
Hà Du nhìn Lục Nam
Giai chờ đợi: “Vậy chị cho rằng mẹ em sẽ không phản đối chúng ta sao?”
Lục Nam Giai thì
bình tĩnh hơn rất nhiều: “Không chắc, dù sao thì không kết hôn và yêu đồng giới
không giống nhau. Có lẽ dì ấy chỉ chấp nhận em không kết hôn mà thôi.”
Hạ Du mím môi:
"Dù sao ở bên cạnh chị cả đời cũng sẽ không cô đơn, không kết hôn không
phải tốt hơn sao?"
Lục Nam Giai nuông
chiều nhìn cô một cái: “Bọn họ không chắc đã nghĩ như vậy, cứ từ từ thôi.”
Hà Du nhớ ra việc
Lục Nam Giai bị người nhà giục đi xem mắt, có lẽ ngay cả việc không kết hôn họ
cũng không chấp nhận được. Ánh mắt cô tối đi một chút rồi nhanh chóng chuyển
chủ đề khác.
Hà Du lấy ra một xấp
ảnh nhỏ từ trong túi xách đưa qua: “Chị xem này!”
Lục Nam Giai nhận
lấy, nhìn thấy tấm ảnh đầu tiên thì không nhịn được cười.
Trong ảnh là Hà Du
thời cấp ba đang tham gia đại hội thể thao. Phần thi tiếp sức năm mươi mét, cô
đừng ở làn ngoài cùng - đang quay người chờ bạn học phía sau giao gậy cho cô.
Mà ngay bên làn là rất đông khán giả đứng cổ vũ, trong đó có Lục Nam Giai. Cô
cũng nhìn cùng hướng với Hà Du. Tấm ảnh còn chu đáo ghép mặt người khác vào, vì
thế nhân vật chính là người khác.
“Tại sao em vẫn còn
tấm ảnh này vậy?”
“Gần đây Mộc Lan Yên
đang hoài niệm, cậu ấy giở ra thấy có rất nhiều ảnh chụp. Ảnh này là cậu ấy
đưa, bảo là đây là bức ảnh đầu tiên của chúng ta.”
Sau đó cô lại tiến
lại gần Lục Nam Giai hỏi: “Lúc đó chị đến để cổ vũ cho em sao?”
Những lời này có
chút ý chất vấn, Lục Nam Giai dỗ dành nói: “Đúng vậy, tôi chắc chắn sẽ cổ vũ
cho học sinh của mình mà.”
Thật ra cô cũng
không nhớ được lúc đó đi cổ vũ cho ai nữa, có lẽ chỉ là vì bị Lý Ngọc Cầm kéo
đi xem mà thôi. Nhưng nếu bây giờ được xuyên không trở về, thì tất cả ánh mắt
và tiếng reo hò nhất định đều là dành cho Hà Du.
Chuyển sang tấm thứ
hai thì đã là ảnh tốt nghiệp cấp ba. Hà Du mặc áo sơ mi trắng quần tây đen,
trông đã ra dáng người lớn, đứng chung một chỗ với Lục Nam Giai mặc váy dài màu
trắng mỉm cười thận trọng. Thậm chí khoảng cách giữa hai người còn rất nhỏ. Mấy
bức ảnh tiếp theo cũng vậy, nhưng tư thế hơi thay đổi một chút. Lục Nam Giai
mới nhớ ra lúc đó Mộc Lan Yên đang chụp ảnh thì không chịu nổi phải đề nghị họ
lại gần nhau hơn.
Lục Nam Giai nói:
“Em lúc đó rất nhút nhát, lúc nào cũng đứng xa như vậy.”
“Học sinh nào mà dám
lại gần giáo viên như vậy chứ?”
Hà Du vừa mới phản
bác xong liền nhớ tới Mộc Lan Yên vẫn luôn rất thân thiết với cô Trương, không
có việc gì cũng nắm tay nhau. Đúng là vẫn luôn có ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.