Sau khi ăn xong, trong lòng của Hà Du vừa vui vẻ lại vừa
áy náy cố tình đi chậm lại một chút như thể việc này sẽ bù đắp những gì cô ấy
đã nhường. Khi đi đến cổng trường, Hà Du không thể nhịn được nữa, hỏi: “Chiều nay
em có thể tới văn phòng của chị để học được không vậy?”
Lục Nam Giai ngạc nhiên hỏi: “Sao tự nhiên lại muốn tới
văn phòng của tôi vậy? Còn có các giáo viên khác ở đó nữa đấy.”
“Muốn ở chung với chị nhiều hơn một chút thôi mà.” Hà Du
xấu hổ cười.
Lục Nam Giai cũng không nhịn được mà bật cười, sau đó
tiếc nuối nói: “Buổi chiều tôi định đi gác lớp tự học, không có ở trong văn
phòng đâu.”
“Hả... Bây giờ chị nghiêm khắc như vậy sao? Làm bài kiểm
tra xong còn phải học thêm nửa buổi nữa mới được về hả?” Hà Du cảm thấy đau
lòng thay cho đàn em của mình.
“Đúng rồi, áp lực lớn lắm đấy.”
Hà Du nhìn cô, có lẽ là do thường xuyên gặp nhau nên cô
không nhận ra điều gì, bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy được Lục Nam Giai có hơi
phờ phạc một chút.
“Vậy em sẽ đợi chị ở trong thư viện rồi mình cùng nhau đi
ăn tối nha.” Lục Nam Giai là một giáo viên giỏi và có trách nhiệm, áp lực hay
căng thẳng là điều khó có thể tránh khỏi, cô chỉ có thể tìm cách để cô ấy thư
giãn mà thôi.
Quả nhiên là việc này có tác dụng mà, Lục Nam Giai mỉm
cười đồng ý.
Vào buổi chiều chỉ còn một mình Hà Du ngồi trong phòng tự
học, trên bàn chất đầy sách chứng tỏ chủ của mấy quyển sách này chắc chắn sẽ
quay trở lại. Hà Du ngồi xuống, không khỏi nhớ tới những gì Lục Nam Giai đã nói
vào bữa trưa, không còn lòng dạ nào để học tập nữa nên đã nhắn tin cho Mộc Lan
Yên.
Có vẻ Mộc Lan Yên đang lười biếng trong phòng thí nghiệm,
cô ấy nhanh chóng trả lời: [Trời ạ, cô Lục tốt quá vậy! Tại sao lúc đầu mình
không thích cô Lục chứ?]
[Cậu có thích cô ấy thì cũng vô dụng thôi bởi vì người mà
cô ấy thích là mình cơ, lêu lêu lêu ___]
Nói đùa một chút rồi thôi, Hà Du hỏi cô: [Cậu nói xem,
mình có nên thi vào đại học không? Chẳng phải cậu cũng muốn được nhận vào các nghiên cứu sau
đại học mà không cần thi đầu vào hay sao? Lúc đó thì chúng ta có thể
chơi chung với nhau rồi.]
[Gì cơ? Cậu đừng lôi kéo mình theo nha, tới lúc đó cậu
chỉ nhớ tới mỗi mình cô Lục thôi sao có thể đi chơi với mình được chứ, há há
há.]
[Tuy nhiên, nếu nói tới khảo cổ thì... Không phải hai
trăm năm trước Thân Thành đã chìm trong nước biển hay sao? Thử trục vớt một
chiếc thuyền đắm xem sao nhỉ?]
Hà Du có thể tưởng tượng ra giọng điệu của Mộc Lan Yên mà
khiến cô không khỏi bật cười ra tiếng, may là không có ai ở gần đây hết.
Chưa kịp trả lời thì Mộc Lan Yên đã nhắn tiếp: [Đừng lo
lắng quá, cô Lục đã chịu nhường rồi, bây giờ cậu nói rằng cậu muốn ở lại Thân
Thành cũng đâu có muộn đâu đúng không? Tốt nhất là phải học tập thật chăm chỉ
và đừng để cô ấy thất vọng. Dù gì thì bây giờ cậu chỉ là học sinh thôi mà, nói
trắng ra là trong mối quan hệ này, ngoại trừ chân thành ra thì không còn cái gì
đáng để cô Lục hy sinh cả.]
Hà Du nhìn những dòng tin n ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.