Thời gian bên cạnh Lục Nam Giai sẽ làm
Hà Du quên đi những phiền muộn khác.
Xem phim cùng nhau, nấu ăn và dùng bữa
cùng nhau, dọn dẹp nhà bếp cùng nhau. Đây toàn là những điều vô cùng bình
thường trong cuộc sống, nhưng nó cũng khiến ta hạnh phúc.
Lần đầu bỡ ngỡ, lần hai quen thuộc,
thời gian ban đêm cũng không bị lãng phí. Trong màn đêm, cả hai như keo sơn,
đắm mình trong đủ loại âu yếm và ôm nhau ngủ say.
Tuy nhiên, những điều tốt đẹp luôn kết
thúc một cách đột ngột.
Sáng hôm sau, bởi vì đêm qua quá mệt
mỏi nên cả hai dậy muộn. Trong khi hai người vẫn còn đang say giấc thì tiếng
chuông điện thoại của Lục Nam Giai reo lên.
Lục Nam Giai nửa tỉnh nửa mê rời khỏi
vòng tay của Hà Du, chợt tỉnh giấc khi nhìn rõ cuộc gọi đến.
Là mẹ.
Sợ làm phiền tới giấc ngủ của Hà Du, cô
vội vàng đứng dậy mặc quần áo và đi ra phòng khách. Bấm nhận cuộc gọi, cô hỏi
với vẻ áy náy: "Dạ mẹ, chuyện gì vậy?"
Nghe giọng nói của mẹ bên đầu dây, có
vẻ mọi thứ vẫn như bình thường: "Ôi, không có chuyện gì. Chỉ là ở An Trấn
chơi hai ngày rồi, mẹ và cha con thấy không còn gì vui nữa, không muốn trở lại
Thân Thành, nên cả ba chúng ta sẽ quay về Dĩnh Châu vào ngày mai."
Bên kia truyền đến giọng của loa phát
thanh cùng với tiếng ồn ào xung quanh, Lục Nam Giai cảm thấy có gì đó không ổn:
"Cha mẹ đang ở đâu vậy?"
"Chúng ta đang ở ga xe lửa An
Trấn, vừa mới lên tàu, chưa đầy một tiếng nữa là đến Thân Thành rồi."
"Không phải cha mẹ nói sẽ từ An
Trấn về thẳng Dĩnh Châu sao?”
Nghe thấy giọng điệu lo lắng của con
gái, mẹ Lục nhạy bén hỏi: "Làm sao? Không phải con đang hẹn hò với bạn
trai nhỏ của con đấy chứ?"
Lục Nam Giai còn chưa kịp phản bác, thì
mẹ Lục đã nói tiếp: "Không sao, nếu con không phiền, thì buổi trưa dẫn cậu
ấy đi ăn cơm với chúng ta, để mẹ và cha con gặp mặt. Con lưu ý một chút, ba mẹ
tự đi chơi trước, buổi tối sẽ đến tìm con."
"... Cha mẹ đã mua vé xe từ Thân
Thành về Dĩnh Châu vào ngày mai rồi phải không?" Lục Nam Thành hỏi.
"Đúng vậy, vào trưa ngày mai,
không mua cho con, còn muốn về cùng không? Dù sao thì cũng đang trong kì
nghỉ."
Sau khi chắc chắn ba mẹ thật sự muốn về
lại Dĩnh Châu. Lục Nam Giai cảm thấy nhẹ nhõm, cô đáp: "Con vẫn chưa thu
dọn đồ đạc, vài ngày nữa sẽ về sau. Hơn nữa, con không có hẹn hò…"
"Vậy lát nữa chúng ta cùng ăn trưa
nhé?"
"..." Lục Nam Giai liếc nhìn
về phía cửa phòng ngủ đang khép hờ: "Hôm nay có một học trò cũ của con đến
thăm, không tiện lắm."
Mẹ Lục không để tâm lắm: "Có gì
không tiện? Bảo học trò của con cùng đến đi, chỉ có một bữa ăn, càng nhiều
người càng nhiều món hơn." Cha Lục ở bên cạnh cũng phụ họa theo.
Lục Nam Giai cảm thấy đau đầu, chả hiểu
sao hôm nay ba mẹ cô lại cố chấp thế, cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói
chuyện này: "Đến lúc đó con sẽ hỏi em ấy, con cúp máy trước đây."
Lục Nam Giai cúp điện thoại và trở lại
phòng ngủ, Hà Du nghe được động tĩnh của cô, ngồi dậy trong cơn ngái ngủ.
Lục Giai Nam ngồi ở đầu giường, không
còn buồn ngủ nữa ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.