Lúc về đến khách sạn thì gò má hai
người đã bị lạnh đến đỏ bừng. Dù là vậy nhưng bàn tay hai người vẫn nắm chặt
nên ấm áp đến mức đổ mồ hôi.
“Mùa đông ở phía Bắc đều lạnh như này
ạ?”
Trong phòng dù đã bật máy sưởi rất ấm
áp nhưng Hà Du vẫn không dám cởi áo khoác ra.
“Ừm, nhưng ở trong phòng thì vẫn rất ấm
áp.”
Lục Nam Giai treo áo khoác lên xong,
quay đầu lại vẫn thấy Hà Du mặc áo khoác ngồi trên ghế nên cười nói: “Lát nữa
sẽ nóng đó.”
Hà Du ngoan ngoãn cởi áo khoác rồi treo
lên.
Ngày mai hai người muốn đi tới một nơi
khá xa, nên họ tranh thủ tắm rửa sớm sau đó lên giường đi ngủ.
Bên ngoài trời đông thì giá rét nhưng
được ôm người mình yêu trong lòng thì đúng là một điều vô cùng ấm áp và hạnh
phúc.
Hà Du nhàn nhã tựa vào đầu giường rồi
mở những bức ảnh chụp di tích văn hoá trong điện thoại ra xem.
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, Lục Nam
Giai nhịn không được dựa vào vai Hà Du. Nhắm mắt lại thả lỏng rồi hỏi: “Em đang
làm gì vậy?”
“Em đang gửi mấy tấm ảnh hôm nay cho Hà
Hoan, coi như cho em ấy và bạn thưởng thức cảnh đẹp trước vậy.”
Mùi thơm trên người của Lục Nam Giai
bay tới khiến cô phân tâm.
Lục Nam Giai nhẹ giọng hỏi: “Em gái em
có biết mối quan hệ của chúng ta không?”
“Ừm…” Hà Du cho rằng cô mất hứng nên
vội vàng giải thích: “Em ấy sẽ giữ bí mật mà.”
Lục Nam Giai nhẹ nhàng ừ một tiếng, rồi
xích gần cô hơn một chút.
Hà Du không dám lộn xộn, cơ thể cứng
ngắc ngồi ngay ngắn.
“Ngủ thôi.” Lục Nam Giai ngồi dậy, buồn
ngủ nói.
“Được rồi.” Hà Du sờ lên đầu giường,
tắt đèn rồi nhanh chóng đi ngủ.
Nhờ có máy sưởi mà đêm đông đã trở nên
ấm áp hơn rất nhiều.
Hà Du thoải mái duỗi tay chân. Cô vừa
nghiêng đầu đã cảm nhận được hơi thở của Lục Nam Giai sát bên cạnh, lập tức cảm
thấy căng thẳng.
“Hà Du.”
Trong phòng tối đen như mực, giọng nói
của Lục Nam Giai lại càng có sức hấp dẫn.
“Dạ?” Hà Du nuốt nước bọt.
Lục Nam Giai cũng không trả lời lại,
xoay người một cái rồi chống lên người Hà Du. Ngay cả ở trong bóng tối thế này
Hà Du cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực ấy.
Hà Du chưa từng trải qua nhưng không có
nghĩa là cô không biết. Cô đáp lại nụ hôn của Lục Nam Giai một cách vừa bối rối
vừa chân thành.
Không biết đã qua bao lâu, hai người
đều có chút khó thở, tiếng thở dốc của họ trong căn phòng yên tĩnh càng rõ ràng
thêm.
Tay Lục Nam Giai từ từ di chuyển xuống
vùng eo của Hà Du.
Hà Du căng thẳng giữ chặt tay Lục Nam
Giai, giọng run rẩy nói: “Chờ chút…”
Lục Nam Giai tất nhiên sẽ không ép buộc
cô, ngừng lại rồi lẳng lặng nhìn cô.
Sau khi thích nghi với bóng tối thì Hà
Du có thể nhìn rõ được đôi mắt dịu dàng như nước của Lục Nam Giai. Lúc đó sự
chờ mong trong lòng lại có vẻ lớn hơn sự sợ hãi.
Nội tâm đấu tranh một lát, thấp giọng
nói: “Thật ra… em cũng sẽ…”
Lục Nam Giai sửng sốt, ánh mắt có chút
phức tạp.
“Em biết từ việc đọc truyện tranh…” Ý
thức được Lục Nam Giai sẽ hiểu lầm gì đó nên Hà Du vội bổ sung thêm một câu.
Nói xong lại càng không dám nhìn vào mắt Lục Nam Giai.
Liếc qua khoé mắt thấy chi ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.