Đến nhà người khác chơi mà lại ngủ quên
mất thì có chút bất lịch sự.
Lúc Hà Du tỉnh lại thì trời đã tối, khi
đó cũng vừa đến giờ cơm. Cô hoảng hốt ngồi dậy, sau khi nhìn rõ xung quanh thì
mới nhớ ra mình đang ở nhà của Lục Nam Giai.
Động tĩnh trong bếp truyền ra ngoài, Hà
Du vào bếp thì thấy Lục Nam Giai đang rửa cà chua.
"Em tỉnh rồi à? Có muốn ăn cơm tối
cùng nhau không?" Lục Nam Giai vặn vòi nước rồi nghiêng đầu hỏi Hà Du. Để
tiện xuống bếp nấu ăn nên cô đã buộc tóc lại, búi tóc ấy dịu dàng rủ xuống sau
lưng.
Hà Du chậm gãi gật đầu, vì vừa mới tỉnh
lại nên đầu óc vẫn còn chưa hoạt động được nên cứ ngây người đứng nhìn.
[Mẹ ơi, con ra ngoài ăn cơm tối nha.]
Hà Du vội vàng nhắn tin cho mẹ Hà, quả nhiên là bị nói cho một trận.
[Hừ, vậy mà không báo sớm. Buổi tối
nhất định phải về nhà ngủ đấy nhé!]
[Con biết rồi mà.] Hà Du thấy mẹ nói
câu sau thì có chút khó hiểu. 'Mình cũng không nói là sẽ không về ngủ mà.'
Sau khi cất điện thoại di động đi thì
Hà Du đi tới bên cạnh Lục Nam Giai. Cô đang thái cà chua, trên bếp còn hầm một
nồi canh, bên trong tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
"Em có thể giúp gì không?" Hà
Du xấu hổ hỏi, cũng không thể tỏ ra là b� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.