...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...
Đã rất lâu, hôm nay Tuyết Nhi cảm thấy rất lạ. Anh ta hôm nay ở lâu 1 cách lạ thường, chẵng làm gì mà cứ ngồi đấy, ban đầu còn vuốt ve bé mèo, nhưng rồi lại ngồi im đấy! trông rất suy tư như đang nghĩ gì đó, không phải muốn đuổi đi, nhưng lại là quan tâm?
_Anh làm sao vậy?
Tuyết Nhi nhẹ nhàng ân cần khom người hỏi
_Chỉ là tôi không muốn về công ty thôi ồn ào phiền phức. Ở đây vui vẻ thoải mái biết bao!
Ji-Hoon cười đáp
_Vậy sao, thế khi nào anh mệt cứ đến đây nghỉ ngơi!
Tuyết Nhi vừa nói vừa cười tươi vui vẻ
_!!!!
_.....
_Ừm!
Ji-Hoon từ bất ngờ chuyển sang vui vẻ đáp
Tuyết Nhi cười, đứng dậy, nhìn ra ngoài, thì thấy gì đó lấp ló, cô chạy ra ngoài xem thì chả có gì lấp ló cả. Mà là 1 chú cún nhỏ trông khá giống Alaska, màu lông bị lắm bẩn nên khó phân biệt!
Đang tràn trề sức sống thì cô như bị vắt cạn sức lực, vai không trụ được mà dựa vào cửa!
_Ông trời ơi! con thích động vật lắm, nhưng tụi nó tới toàn lúc con không có tiền thì sao mà nuôi ạ?
Tuyết Nhi buồn bã
_Thế thì không nuối nữa!
Ji-Hoon nói
Tuyết Nhi nhìn anh ta, câu nói anh ta vừa thốt lên lúc này cô mới thấy hình dáng vẻ ngoài lạnh nhạt đó mới hợp với câu nói hiện giờ!
Tuyết Nhi sầm mặt im lặng, chậm rãi đi về phía chú chó nhỏ kia. Nó thấy cô tiến lại thì co rúm lại sợ hãi mà không bỏ chạy, có lẽ nó đã quen và chấp nhận, không bỏ chạy nữa?
_Không sao bé con lại đây!
Tuyết Nhi nhẹ nhàng đưa tay
Nó đưa mắt sang nhìn Ji-Hoon bế 2 bé mèo ra, như suy nghĩ gì đó, từ từ đứng dậy chạm vào tay Tuyết Nhi giống như đó là niềm hy vọng cuối cùng. Ánh sao băng này không ước thì sẽ biến mất ngay lập tức!
_Em sẽ nuôi nó sao?
_......
_Anh sẽ không muốn sao chứ! anh nói thế mà được sao.....? chúng nó tội thế này cơ mà.....
_......
Lúc này anh ta mới cảm thấy mình nói sai gì đó, mới nhanh chóng sắp xếp vốn từ của mình lại! rõ là lấy danh yêu động vật để lui tới, nhưng lại tự vả mình 1 cái đau điếng!
_Tôi xin lỗi, tôi không nên....
_Nghĩ kĩ lại thì.....
_Chúng nó từ khi sinh ra, đã bị đem cho, đem bán. Không biết bố mẹ là ai, chỉ là 1 con mèo, không biết nói không biết kiếm tiền. Cả đời chỉ sống bên cạnh ta!
_Nhưng ta lại đối sử tệ với chúng nó, ta như cả thế giới của nó. Mua đồ ăn, đồ chơi và chơi với nó thử nghĩ không có ta thì sao?
Tuyết Nhi nói nhẹ nhàng, buồn bã
_.....
Ji-Hoon im lặng nhìn Tuyết Nhi
_Nó sẽ làm sao sống, thành ra bộ dạng thế này, sống qua ngày, hay bị xe đâm chết cũng không chừng.....! Đáng thương biết bao!
Tuyết Nhi vừa nói vừa vuốt ve chú chó nhỏ
_!!!!!!
Ji-Hoon ngạc nhiên, nó gợi lên cho hắn ta gì đó, câu nói quen thuộc mà hắn đã nghe từ đâu đó rất lâu về trước mà chẵng nhớ được!"Đúng rồi, phải....Mình đã nghe ở đâu rồi! Mình nói sao?......!!!!!! là....là In-Na!?" quãng kí ức đau khổ kia hiện về, anh ta trông bộ dạng sớm trơ xương, ôm trong người là cô em gái bé nhỏ! đang co rúm vì cái lạnh mùa đông ở cái chòi nhỏ trong chính sân vườn nhà mình!
"Chúng ta sẽ chết sao? bố mẹ đã chết, chúng ta không biết đi làm, không có tiền.....Chúng ta ăn gì đây anh? Em muốn ăn cà chua quá...... Em cũng muốn chơi búp bê....Nhưng bên ngoài xe đáng sợ lắm khôbg có bố em không qua được....!"
Đột nhiên anh ta giật mình
_Nó quen hơi em rồi nhỉ, trông ngoan quá...!
Ji-Hoon trong hoảng sợ nhẹ nhàng bình tĩnh
Chú chó nhỏ không cào cấu, không sợ hãi nữa mà ngoan ngoãn quấn quých bên bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng đó. Nó như đang cố tỏ ra ngoan nhất có thể, để mong sẽ có người cứu lấy nó, 2 bé mèo im lặng, Hea....Hea nó cào cào nhẹ tay Ji-Hoon giống như sự cầu xin vậy!
1 con sang 2 con cả 2 đều cào tay Ji-Hoo như đang cầu xin giúp chú chó kia vậy! Tuyết Nhi cũng thất rõ điều đó, nhưng phải làm sao đây! Đây là trung tâm chăm sóc đâu phải là trung tâm cứu trợ.....Tuyết Nhi có suy nghĩ sẽ mang bé nó qua trung tâm cứu trợ kia! vì thật sự quá sức với cô rồi...!
_Chị định nuôi luôn sao, chị tốt bụng thật đó!!!!
Tuyết Nhi giật mình, quay người lại thì ra là cậu nhân viên.
_Làm chị giật mình rồi, em quên đồ nên về lấy ạ!
_Túi viết chị để trên bàn á!
_Dạ em cảm mơn ạ. Mà chị nhé!
_Nếu nuôi thì nuôi nhé ạ! em sẽ giúp, bé nó ở đây lâu,.....Mà em vẫn chưa dám mở lời. Hôm nay có chị, thì 2 mình nuôi nhé!
Cậu ấy nói trông vui vẻ, đưa mắt nhìn Ji-Hoon 1 cái tuy không hỏi nhưng khi trông thấy anh ta ôm 2 bé mèo trên tay lòng cũng ngờ ngợ ra gì đó!
Nói rồi cậu ta vào trong, Ji-Hoon trong lòng lại có câu hỏi nhưng lại không dám mở lời. Vì anh ta đã phạm lỗi vô cùng quan trọng rồi!
_Anh thấy sao nhỉ 3 tụi nhỏ sẽ sống hòa thuận chứ!
_Ừm, đó là tất nhiên mà nhỉ!
_Cậu ta....
_Cậu ta làm ca sáng à!
Ji-Hoon không chịu được gắng hỏi
_Ừm!
Tuyết Nhi nhẹ giọng
_Sao không nghe em gọi tên hay nhắt đến cậu ta?
Ji-Hoon khó hiểu
_Cậu ta không có bản tên, không chịu giới thiệu, chị chủ không tiết lộ. Nên tôi hay gọi là Viên Viên hay đơn giản hơn là nhân viên thôi!
Tuyết Nhi nói!
_.....
_Được rồi em nuôi đi, tôi.....Tôi sẽ đến phụ em nhé......! Ban nãy tôi nói có hơi....
Ji-Hoon ấp úng
_Hì....Thế thì bây giờ anh chuột lỗi nhé!
Tuyết Nhi nghe thế liền rạng rỡ trở lại
Việc cô cần là chăm sóc chúng nó, việc ăn uống cô có thể lo nhưng việc chăm sóc chúng nó là không có nhiều! nên cô cần 1 người có thể đảm nhiệm. Việc ăn cô quyết sẽ lấy 1 phần lương đấp vào, giờ chỉ cần 1 nhân viên chăm sóc!
Hiện giờ còn có ai mà có thể đảm nhận tốt hơn người đó nữa chứ!!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT