...TẤT CẢ NHÂN VẬT, SỰ KIỆN, TÌNH TIẾT ĐỀU LÀ HƯ CẤU...

Tuyết đã ngừng rơi, nhưng trên đất cũng đã khá dầy, cùng tằm 8,7 tiếng nữa là tối. Nương về sớm chuẩn bị cơm rồi lại đến thư viện tự học nên đành về trước.

_Cậu đi cẩn thận nhé!

Tuyết Nhi nói lớn

Thấy Hạ Nương đi đã xa, nên cô đi vào trong, nhìn 2 con mèo ngủ trông ngon quá, dễ thương khó cưỡng nên cô nhẹ nhàng ngồi xuống vuốt ve nó!

Cộc

Âm thanh phát ra khiến Tuyết Nhi chú ý đến, "anh ta đến thật rồi...." Park Ji-Hoon đứng ngoài cửa, cô chỉ vừa nghĩ đến anh ta, thì anh ta lại đến thật! khác so với những lần trước là khuôn mặt ngơ ngác hoảng sợ. Lần này cô lại cười, nhìn anh ta rồi cười!

Vui vẻ, đứng dậy ra mở cửa cho anh ta, khuôn mặt rạng rỡ lần này khiến anh ta có chút ngạc nhiên và đáp lại bằng 1 nụ cười!

_Này là gì vậy?

Tuyết Nhi ngạc nhiên

_Tôi có vài quyển sách khá hay, nên đem xem em có thích không?

Ji-Hoon nhẹ nhàng nói

Phải nói rằng gặp anh ta lần nào, hay anh ta đến đều như gặp 1 ông chú trưởng thành, lịch lãm, phong độ..! nhưng hôm nay lại trông có gì đó rất lạ, hôm nay anh ta chỉ mặt áo sơ mi, quần tây, tất, giày và cà vạt. Trông cũng như những người bình thường! người bình thường ở chốn công sở sáng đi làm chiều về nhà ăn cơm với vợ và con...!

Nhưng thế giới đúng là khó hiểu, anh ta với cô sống chung 1 thế giới, nhưng lại không chung địa vị, khoảng cách như xa tận chân trời!

Tuyết Nhi vào trong lấy 1 ly nước, vừa ra thì thấy anh ta đang vuốt ve 2 con mèo đang ngủ. Không kìm được cô phì cười 1 cái "Không ngờ anh ta lại còn có mặt này...!!!!".

_Vừa ngủ thôi, đừng động quá, ban nãy giỡn ngoài tuyết ấy!

Tuyết Nhi nhẹ nhàng nói

Nghe thế, anh ta liền đứng dậy, luyến tiết bộ lông mền mại ấp áp đó đi đến bàn ngồi.

_Em xem thích quyển nào không!?

Nhẹ nhàng

Tuyết Nhi gật gù, Ji-Hoon lấy vài quyển ra, quyển nào quyển nấy cũng khá dầy, không rảnh lắm xem chừng 1 năm mới xong!

Tuyết Nhi xem nội dung từng quyển sau đó mới đến bìa, bìa chỉ có đôi ba chữ chứ không nổi bật lắm. Nhưng nội dung là 1 chân trời lạ lẵm hay ho, rất đáng để đọc, nhưng cô không biết nên chọn quyển nào....

Đột nhiên cô lại để mắt đến 1 quyển sách, bên ngoài chẵng có gì đặt biệt, riêng chỉ có 1 bông hoa hướng dương rộ, với cái bìa trắng! nó khá dầy thời gian của cô đọc nhanh lắm là 1 năm!

_Sách này.....

_Là tiểu thuyết mà nhỉ?

Tuyết Nhi tò mò hỏi

_Giống như bìa của nó, là Hoa Hướng Dương!

Ji-Hoon đáp

_Anh mà cũng có hứng thú với nó sao?!

Tuyết Nhi ngạc nhiên

_Cũng lâu rồi, sở thích đó kết thúc năm 21 tuổi nhỉ?!

_Nhưng kết quả sẽ làm em hơi hụt hẫn đấy! nên suy nghĩ cho kĩ!

Nghe thế cô bất chợt nhìn xuống quyển sách, vẻ ngoài trông sẽ là có hậu, nhưng anh ta nói thế thì cô cũng đã đoán được phần nào về cái kết kia!

_Tôi xem thử xem sao nhé...!

_Là em nhé, tôi cản rồi đấy!!!!

Ji-Hoon vừa nói vươn người đến, tay chạm vào mũi Tuyết Nhi làm cô giật cả mình. Nhưng cũng đáp lại.

_Không sao, trái tim này đã trãi qua muôn ngàn nỗi đau vì tiểu thuyết mà. Nhiêu đây chắc không nhằm nhò gì đâu!!!!

Tuyết Nhi vừa nói vừa cười

Nhìn ngắm người trước mắt, trong mắt anh ta hiện lên gì đó khó đoán. Cứ như là sự thỏa mãn xúc động, 1 nỗi đau tận xâu trong tim, bao trùm lấy anh, như được xoa dịu 1 liều thuốc chữa trị.

Người ta hay nói...

Chúng ta có thể dấu đi phần nào điều muốn nói trong lòng. Nhưng đôi mắt là thứ phản bội vì nó sẽ nhân gấp đôi đều muốn nói, để hiện lên đôi mắt!

Đang suy nghĩ, thì anh ta đưa mắt thấy được vài cái thung to đang nằm dưới mặt sàn.

_Em định đưa lên tủ sao?

_À,....Đúng rồi, nhưng tôi đưa lên không nổi, định là ngày mai đến sớm 3 người, chị chủ, cậu nhân viên với tôi làm mới được!

Nhìn lên thì thấy cửa tủ mở, lúc này các dây thần kinh hoạt động, theo suy đoán thì chắc chắn là vậy. Không đợi Tuyết Nhi nhìn lấy, thì anh ta đã từ từ đứng dậy đi đến mấy cái thùng!

_ 4 cái, làm đến gà gáy mới xong nhỉ, đồ trong sắt thế, nặng biết bao nhiêu!

Anh ta chóng hong, lẩm bẩm

Anh ta chỉ dùng chút sức đã để được 1 cái thùng lên. Tuyết Nhi giật mình, để sách xuống chạy đến!

_Để mai tôi làm, anh ngồi nghỉ đi đã!!!!!

_3 người, 2 người là nữ làm thế nào cho nổi trông đó tôi lại bê lên 1 cách dễ dàng!

Thấy đà không cải lại. Tuyết Nhi chỉ đành bê phụ cho anh ta, đỡ phần nào hay phần đó!"Anh ta khỏe thật! mình chỉ dùng chút sức, thì cái thùng đã lên tới tủ!"

Sau 1 hồi không mất chút sức, thì mấy cái thùng đã gọn trên tủ. Nhìn anh ta chẵng mất chút sức nào, vả lại không 1 chút mồ hôi!

_Cảm mơn anh nhiều!

Đột nhiên lúc này Ji-Hoon lại có cảm giác rất lạ. Giống như 1 phần kí ức, mà anh đã từng nghe qua, 1 kí ức quen thuộc. Anh ta hiện tại là 1 kẻ lạc lối chẵng tìm thấy lối ra, nhưng lối ra mà anh ta tự tạo, có lẽ sẽ chính là con đường mà anh ta hối hận nhất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play