Basa, về thôi, mày ra ngoài hơn một tiếng rồi, tao thật sự không dắt mày đi nổi nữa…” Trịnh Giải Nguyên mang vẻ mặt đời này không còn gì tiếc nuối đi trên đường núi, hoàn toàn dựa vào con chó đen phía trước kéo mà tiến lên.
Tên Thi Hạo kia còn thật sự xem cậu là tay sai gọi là đến ngay mà sai bảo, ngay cả việc như dắt chó mà cũng phải kêu cậu tới làm, nhà gã không có bảo mẫu, không có người làm hay sao?
Con Doberman cao hơn nửa người làm ngơ Trịnh Giải Nguyên đang kêu to đằng sau lưng. Nó không ngừng ngửi bụi cỏ ven đường, không hề có ý định về nhà. Mà chỉ cần nó không muốn thì Trịnh Giải Nguyên sẽ không có cách nào với con chó nặng gần năm mươi kí này.
Cuối cùng dắt hết hai tiếng ròng, dắt đến mức Trịnh Giải Nguyên miệng đắng lưỡi khô, trên lưng ướt đẫm mồ hôi thì con Doberman mới quay đầu lại liếc cậu một cái, vẫn chưa thỏa mãn mà quay về.
Dắt chó cho Thi Hạo còn mệt hơn là chạy xe. Trước kia cậu còn từng định nuôi một con chó làm bạn, bây giờ cậu cảm thấy mình cơ bản là không xứng.
Quay lại biệt thự của Thi Hạo, Trịnh Giải Nguyên định mở cửa ra chào hỏi cơ bản xong là đi ngay. Kết quả vừa mới cầm dây dắt chó ném vào trong ngực Thi Hạo, bụng cậu đã phát ra một chuỗi tiếng kêu to kinh thiên động địa.
Mới sáu giờ hơn Thi Hạo đã gọi điện thoại kêu cậu đến dắt chó đi dạo, còn quy định cậu phải đến trước bảy rưỡi, hại cậu chỉ kịp vệ sinh cá nhân đơn giản, bữa sáng cũng chưa ăn.
Trịnh Giải Nguyên ấn dạ dày, nhíu mày, cảm thấy rầu rĩ vì bị mất mặt trước mặt Thi Hạo.
“Không còn gì nữa thì tao đi đây.”
“Đúng lúc tao làm nhiều đồ ăn sáng, mày ở lại ăn đi.” Thi Hạo gọi cậu lại.
Trịnh Giải Nguyên không muốn ăn sáng với gã, đang định từ chối thì gã đã dắt chó vào trong nhà, đồng thời dùng giọng điệu không thể từ chối hơn khi nãy hạ lệnh với cậu.
“Vào đây.”
Khóe miệng giật giật, Trịnh Giải Nguyên hít sâu, không ngừng thôi miên bản thân là mình đang vì công ty, vì bố rồi đi theo Thi Hạo vào nhà.
Bởi vì lúc trước khi dắt chó cho Thi Hạo cũng thường đi vào nhà nên Trịnh Giải Nguyên biết được đại khái bố cục lầu một, vì vậy sau khi đóng cửa lại cậu liền đi thẳng đến phòng ăn.
Phòng ăn rộng lớn ở phía Bắc biệt thự, có nguyên một bức tường bằng thủy tinh trong suốt lớn giúp cho người ta vừa tiến vào phòng ăn đã được thưởng thức vườn hoa rêu cỡ nhỏ ở bên ngoài. Vì thuộc bên tối của kiến trúc nên dù đang sáng sớm ánh nắng cũng không được nhiều lắm, chỉ có những tia sáng nhỏ vẩy lên trên các đám rêu trông như thảm nhung. Tuy nhiên chính nhờ ánh nắng mặt trời nhỏ vụn như vậy mà từ vườn hoa rêu toát ra một loại “thiền ý” mông lung.
“Ngồi xuống đi.” Thi Hạo cầm hai cái đĩa và hai bộ dao nĩa từ trong nhà bếp ra, đặt hai bên bàn ăn.
Trịnh Giải Nguyên còn chưa động đậy, Basa ở bên cạnh đã liếm miệng ngoan ngoãn ngồi xuống.
Dm. Mặt Trịnh Giải Nguyên hơi tối lại, cố ý kéo cái ghế để phát ra tiếng thật to rồi đặt mông ngồi xuống.
Giữa bàn ăn có bày một bữa sáng phong phú – xúc xích gà, xúc xích heo, bacon, khoai tây, trứng tráng, súp lơ.
Một mình Thi Hạo mà ăn nhiều như vậy à? Chẳng trách dáng vẻ cường tráng như vậy, ăn nhiều quá ấy chứ.
Kinh ngạc trước sức ăn của Thi Hạo, Trịnh Giải Nguyên không hề khách sáo cầm nĩa đâm một miếng xúc xích gà nhét vào trong miệng.
Thi Hạo đổ đồ ăn cho chó vào trong đĩa ăn của Doberman, rót cho mình một ly cà phê rồi quay lại bàn ăn.
“Có nước không?”
Trịnh Giải Nguyên đi đường núi 2 tiếng, đã sớm khát không chịu nổi, thấy Thi Hạo uống cà phê thì không nuốt nổi thức ăn trong miệng nữa.
Thi Hạo hạ mắt, một tay cầm ly cà phê, tay kia mở báo trên bàn ra, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nhà bếp có nước uống trực tiếp được (nước từ vòi), tự đi lấy đi.”
“Ừng ực ừng ực ừng ực…”
Uống liên tiếp ba ly nước mới hết cơn khát của cơ thể, vào lúc Trịnh Giải Nguyên quay lại phòng ăn, Basa còn đang ăn như gió cuốn, cà phê trong tay Thi Hạo đã đổi thành xúc xích nướng trên đĩa.
Lần nữa ngồi xuống, một hơi ăn rất nhiều đồ ăn trong đĩa, Trịnh Giải Nguyên cúi đầu ăn, không tiếp tục nói chuyện với Thi Hạo.
Mấy phút trôi qua, Thi Hạo đột nhiên mở miệng.
“Cậu và Tang Niệm còn liên lạc không?”
*** Từ khúc này mình thấy quan hệ giữa hai người dịu bớt rồi nên đổi xưng hô nhé.
Trịnh Giải Nguyên dừng nĩa, cảnh giác ngẩng đầu lên: “Để làm gì?”
Thi Hạo không nói gì, đảo tờ báo lại đẩy đến trước mặt cậu.
“Cũng không phải chuyện gì lớn. Tang Chính Bạch và cậu ta đã cắt đứt quan hệ bố con.” Đầu ngón tay gã chỉ vào một khoảng nhỏ xíu như khối đậu hũ ở một góc báo, nói.
Trịnh Giải Nguyên giật mình, cầm tờ báo lên cẩn thận đọc một lần thông báo ngày đó.
“Đm, bố cậu ấy làm gì thế!”
Thi Hạo cắm một miếng khoai tây đưa đến bên miệng: “Rốt cuộc cậu ta đã làm gì mà để bố cậu ta tức giận như vậy?”
“Có thể làm gì chứ?” Trịnh Giải Nguyên cũng không tài nào hiểu nổi: “Tang Niệm khác tôi, từ nhỏ đã là ‘con nhà người ta’. Học giỏi, vẻ bề ngoài đẹp, chỗ nào cũng tốt. Trừ ba năm trước đây… đánh cậu ra thì cậu ấy chưa từng làm chuyện làm bố cậu ấy giận. Ba năm nay cậu ấy rất ít chơi với tôi, cai thuốc, rượu cũng cai, nghe lời đi gặp bác sĩ tâm lý, bố cậu ấy bảo đính hôn liền đính hôn. Đã vậy mà còn muốn chấm dứt quan hệ bố con thì loại như tôi e là phải lóc thịt trả cha mới được.”
Thi Hạo nghe thấy câu “học giỏi… chỗ nào cũng tốt” thì sắc mặt hơi trầm xuống. Sau đó Trịnh Giải Nguyên nói ba năm nay Trịnh Giải Nguyên và cậu ta không còn chơi với nhau mấy nữa sắc mặt gã mới hơi tốt lên, nhưng tâm trạng vui vẻ buổi sáng vẫn bị mất đi.
“Có thể là đã làm chuyện gì đó làm cho bố cậu ta không thể dễ dàng tha thứ.” Bưng ly cà phê lên nhấp một hớp, Thi Hạo nói giọng lạnh nhạt.
Trịnh Giải Nguyên lật qua lật lại nghiên cứu tờ báo kia, dường như muốn tìm kiếm nhiều tin tức hữu dụng hơn ở bên trong, đến cả người ở phía đối diện ăn bữa sáng xong từ khi nào cậu cũng không phát hiện.
Lúc lấy lại tinh thần, ngoại trừ ly nước ra thì thức ăn trên bàn đã không còn, đĩa của cậu cũng sắp bị Thi Hạo bưng đi.
Thi Hạo nhìn cổ tay mình, nói: “Nếu Basa không ăn xong trong khoảng thời gian quy định thì cũng sẽ bị lấy đĩa ăn đi.”
Trịnh Giải Nguyên bất giác nhìn về phía Doberman ở cách đó không xa. Con chó đen to lớn đã ăn xong, đang ngoan ngoãn ngồi trước đĩa ăn trống, chờ chỉ thị tiếp theo của chủ nhân.
Coi là đang huấn luyện chó cho mình thật à? Trịnh Giải Nguyên nói tục không biết lần thứ bao nhiêu trong lòng. Cậu buông tay ra, bỗng nhiên đứng dậy, cơm thì ăn chưa no nhưng cơn tức giận thì lại đầy bụng.
“Được, vậy tôi đi đây.” Cầm điện thoại trên bàn lên, cậu không chờ nổi một khắc nào nữa.
“Trịnh Giải Nguyên.” Thi Hạo ở đằng sau gọi cậu lại.
Vì bố, vì công ty, vì bố, vì công ty…
Trịnh Giải Nguyên tiếp tục thôi miên mình.
“Còn có chuyện gì nữa?” Cậu nở một nụ cười giả tạo rồi xoay người lại.
Thi Hạo giật giật môi, nhìn chằm chằm Trịnh Giải Nguyên định nói gì đó, cuối cùng lại đổi ý dưới ánh mắt phiền chán của cậu.
“… Ngày mai tới dắt chó đi dạo tiếp.”
Cậu còn tưởng gì.
“Biết rồi!” Nói rồi, Trịnh Giải Nguyên xoay người tiếp tục đi tới cửa.
Cửa lớn đóng sầm lại. Thi Hạo cũng thu tầm mắt, nhìn về phía Basa đang chờ mệnh lệnh.
“Đi chơi đi.”
Vừa ra mệnh lệnh, con chó đen lớn tựa như ngựa hoang mất cương, một thoáng đã biến mất khỏi phòng ăn.
Không biết có thể dạy cho nghe lời như thế không.
Thi Hạo ném đĩa bẩn vào trong bồn nước, về phòng thay quần áo rồi lái xe đi đến công ty.
Dắt chó đi dạo, tắm rửa cho chó, cho chó ăn… Trịnh Giải Nguyên đã làm bảo mẫu cho chó của Thi Hạo mấy tháng. Tuy Basa đáng yêu thật, hai người bọn họ cũng bồi dưỡng được tình cảm nhất định, nhưng cậu vẫn khá ấm ức.
Cậu lại lần nữa gọi điện thoại cho Trịnh Tứ Hải, hỏi ông ta khi nào thì về được rồi nhận được một câu trả lời qua loa như trước. Sau khi bị ông ta vội vã cúp điện thoại, mớ cảm xúc chồng chất của cậu cuối cùng cũng bùng phát.
Cậu tìm đại một quán rượu bên đường ngồi xuống, uống từ bảy giờ đến chín giờ, càng uống càng thấy buồn, càng uống càng cảm thấy lòng lạnh lẽo. Cậu lướt lên lướt xuống danh bạ mà cũng không tìm ra được một người có thể gọi ra uống rượu và nói chuyện với cậu.
Ôm một tia hi vọng yếu ớt, cậu gọi điện thoại cho Tang Niệm, không ngờ sau khi vang lên vài tiếng lại được nghe máy.
Cậu vốn đang ghé lên trên mặt bàn, nghe thấy tiếng Tang Niệm thì ngồi bật dậy, mũi cũng hơi cay.
“Tang Niệm, tao rất nhớ mày! Mày không biết mấy ngày nay tao sống thế nào đâu. Mày đang ở đâu, mày mau tới đây tìm tao đi… Tao không có mày thì không ổn đâu…”
Tang Niệm liền giống như lần lên núi đưa quần áo cho cậu trước đó, không hỏi nhiều mà chỉ nói thẳng một câu “Biết rồi, tao đến ngay” rồi cúp điện thoại, đáng tin cậy hơn tất cả những người khác ở bên trong danh bạ của cậu cộng lại.
“Tại sao bố tôi lại không thể đáng tin cậy như thế? Anh nói xem tại sao hả…” Cậu say khướt chất vấn ông chủ quán rượu, vừa nói vừa rót tiếp cho mình một chén rượu trắng.
Ông chủ lau chén cười xấu hổ, không biết vì sao cậu lại hỏi như thế, cũng không biết nên đáp như thế nào.
“Người đó là Lư Tuế, một mẫu nam rất có tiềm năng phát triển trong giới người mẫu.” Bạn bè Thi Hạo thấp giọng giới thiệu với gã một người đàn ông trẻ đang nói chuyện với người khác ở cách đó không xa.
Thi Hạo đánh giá đối phương, lộ ra biểu cảm khinh miệt: “Thế mà mẹ Trịnh Giải Nguyên lại thích tên này à?”
Bạn bè gã cười hì hì, không đánh giá thêm chuyện này.
“Hay là tao gọi nó qua nhé?”
Thi Hạo gật nhẹ đầu.
Chỉ chốc lát sau, Lư Tuế được dẫn qua.
“Chào ngài Thi…” Hắn ta co rúm gật đầu với Thi Hạo.
Lư Tuế khác Trịnh Giải Nguyên. Hắn ta kết bạn với ai cũng có mục đích rất lớn, người nào cũng là một bàn đạp để hắn ta leo lên tầng lớp cao hơn. Trong những người đó không thiếu những người biết nhiều tin tức, ít nhiều cũng biết Thi Hạo nay đã không còn như xưa. Nên hắn ta không gọi là “cậu Thi” mà đổi sang cách gọi “ngài Thi” thể hiện sự tôn trọng cao hơn.
“Cuối tuần là sinh nhật tôi, tôi muốn mời cậu tham gia tiệc sinh nhật của tôi, không biết cậu có rảnh không?” Thi Hạo cũng không khách sáo với hắn ta, mà nói ra ý định của mình một cách gọn gàng và dứt khoát.
Lư Tuế sững sờ: “Tiệc… tiệc sinh nhật?”
Hôm nay hắn ta đi đến bữa tiệc này với bạn nhằm làm quen với nhiều người hơn, cả đêm nay đều hết sức nhiệt tình nhưng lại cứ bị lạnh nhạt, không ngờ rằng lại đột nhiên bị cái bánh lớn như thế này đập trúng.
“Đương nhiên, đương nhiên, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ!” Lư Tuế liên tục đồng ý. Hắn ta hưng phấn đến mức thậm chí quên nghĩ rằng hắn ta với Thi Hạo không thân không quen, trước kia cũng không biết nhau, tại sao gã mới gặp hắn ta lần đầu đã mời hắn ta dự tiệc.
Thi Hạo thỏa mãn cụng ly với hắn ta, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch sâm panh trong ly, biểu thị sau tiệc rượu sẽ có người liên hệ với hắn ta, bảo hắn ta cứ chờ là được.
Lư Tuế đè nén sự kích động trong lòng, liên tục cảm ơn Thi Hạo. Hai người hàn huyên vài câu, Thi Hạo thờ ơ từ đầu đến cuối. Lư Tuế nhận ra gã không hăng hái lắm thì thức thời tìm cớ rời đi.
“Bây giờ mày lại có hứng thú với đàn ông à?” Chỉ chốc lát sau, bạn bè đã cầm hai ly sâm panh quay lại bên người Thi Hạo.
Thi Hạo nhận một ly rượu trong tay hắn ta, nghe vậy thì nhìn về phía đối phương với ánh mắt lạnh băng.
Đối phương tự biết mình lỡ lời, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt hơi xấu hổ.
“Đánh chó cũng phải nhìn chủ. Tao chỉ nghĩ ra một cách có thể giúp chó tao nuôi xả giận mà thôi.” Thi Hạo đút một tay vào túi, nhìn theo hướng Lư Tuế rời đi, nói ra một câu làm cho người ta không ngờ tới được.
Không chờ đối phương hỏi kĩ hơn, gã xoay người đi ra ngoài sân thượng mà không thèm quay đầu lại.
Thi Hạo đặt champagne ở trên hàng rào bảo vệ ngoài ban công, bấm điện thoại gọi cho Trịnh Giải Nguyên. Đầu dây bên kia vang lên mười mấy âm thanh mà không ai nghe máy.
Chẳng lẽ ngủ quên? Mi tâm gã càng lúc càng nhíu chặt, ngay vào lúc gã đang định cúp máy thì đột nhiên điện thoại lại kết nối được.
“Tại sao lâu vậy mới nghe máy?”
Đầu bên kia yên tĩnh một lát rồi vang lên một âm thanh không chắc chắn lắm: “… Thi Hạo?”
Thi Hạo bỗng nhiên nắm chặt điện thoại trong tay, trong đầu cơn giận cuồn cuộn, chạy xuống cổ họng làm cổ họng cũng muốn phun ra lửa.
“Tang Niệm.”
Đã trễ như vậy rồi, tại sao Trịnh Giải Nguyên lại ở với Tang Niệm? Trịnh Giải Nguyên ở đâu, tại sao không nghe điện thoại của gã? Hai người nọ lại cấu kết với nhau từ khi nào, tại sao Trịnh Giải Nguyên lại không lộ chút phong thanh nào?
Tại sao lại quay lại? Tại sao lại cướp đồ của gã?
Tại sao? Tại sao? Tại sao, tại sao, tại sao…
Bên tai toàn là những âm thanh lặp lại chồng lên nhau như đang xì xào bàn tán “Tại sao”. Thi Hạo dùng sức nhắm mắt lại, nghe thấy âm thanh của Tang Niệm trộn lẫn trong đó.
“Trịnh Giải Nguyên say rượu, bây giờ đang ngủ rồi. Ngày mai mày hãy gọi tới.”
Thi Hạo nở nụ cười tự giễu, mở mắt ra: “Nghe nói gần đây mày không ổn lắm…”
Hai người móc mỉa nhau qua lại, cuối cùng kết thúc bằng lời mời Tang Niệm tham gia tiệc sinh nhật của Thi Hạo.
“Vậy thứ bảy tao sẽ tới với Trịnh Giải Nguyên. Đến lúc đó thù oán gì thì cứ nói rõ ràng ngay mặt.”
Giọng của Tang Niệm như một cái cưa cưa mạnh vào thần kinh của Thi Hạo, tạo thành một bài đại hợp xướng cùng với những ảo thanh bên tai làm cho vết sẹo trên mặt gã nhoi nhói đau. Gã đau khổ che mặt lại, không nhịn được nữa, cúp điện thoại trước lúc Tang Niệm còn chưa kịp đáp lại.
Cơ thể lung lay, cánh tay không cẩn thận đụng làm rơi cái chén trên hàng rào bảo vệ.
Ly thủy tinh vỡ tung tóe bên chân, nhưng Thi Hạo không còn tâm trạng quan tâm nó, chỉ vịn hàng rào ổn định lại cơ thể, lẳng lặng chờ đợi cơn đau dịu đi.
Khoảng năm sáu phút trôi qua, giày da dẫm lên mảnh thủy tinh, trừ sắc mặt hơi tái ra thì Thi Hạo thẳng lưng nhưng không bị gì, một lần nữa đẩy cửa sân thượng ra đi vào nhà.
☁️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT