Năm bảy tuổi, Thi Hạo đi tham gia tiệc rượu làm ăn với bố, bất ngờ gặp Trịnh Giải Nguyên đang chơi đùa ầm ĩ với bạn.

Vì xuất thân của Thi Hạo cũng không vẻ vang nên bố gã rất ít khi để gã lộ diện công khai. Đến năm bảy tuổi, trừ anh em trai họ trong nhà ra thì gã không còn bạn bè nào cùng tuổi.

Nhớ đến lời dặn dò của mẹ lúc ở trước cửa – làm quen với nhiều bạn một chút, đừng để cho bố con mất mặt. Thi Hạo nhìn sang mấy cậu bé đang đùa giỡn đuổi nhau cách đó không xa, lấy dũng khí bước đi bước đầu tiên trong cuộc đời.

Trong số các cậu bé bằng tuổi, có một cậu bé rất nổi bật. Dáng vẻ thanh tú đáng yêu, nụ cười xán lạn, có dáng vẻ của con vua. Thi Hạo đi thẳng đến trước mặt đối phương.

“Bọn mày xem nè, tao có thể dùng miệng phun hạt vào trong cái ly kia…” Trịnh Giải Nguyên bỏ quả anh đào trong tay vào miệng, chỉ vào một cái ly không trên bàn nói.

Cậu đang dồn khí vào đan điền, định thể hiện tuyệt chiêu của mình thì bỗng ánh mắt bị một cơ thể chặn lại. Vẫn giữ dáng chu miệng, cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Thi Hạo với đôi mắt mang theo chút kiêu ngạo.

Trịnh Giải Nguyên nhìn dáng vẻ của gã còn tưởng gã đến để gây chuyện, không khỏi đề phòng.

“Tôi tên là Thi Hạo.” Thi Hạo nhếch môi, do dự hồi lâu mới nói: “Cậu có thể làm bạn với tôi không?”

Hai nhà Trịnh – Thi từng có quan hệ thông gia. Mười năm trước, dì Tân Lam của Trịnh Giải Nguyên được gả cho cậu hai của nhà họ Thi là Thi Vưu Kiệt. Hai người ít nhiều gì cũng có ý thông gia thương mại nên tình cảm đôi bên cũng không sâu nặng. Kết hôn được ba năm, cậu hai nhà họ Thi chẳng thay đổi hoàn lương, không ngừng trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài. Tân Lam lười quản lý ông ta, nửa nhắm nửa mở từ đầu đến cuối, cứ thế bị mẹ của Thi Hạo mang theo cái bụng to tìm đến cửa.

Tân Lam khinh thường chuyện đấu đá với người thứ ba, bèn thoải mái ly hôn rời đi. Cậu hai nhà họ Thi vốn định dùng tiền xử lý nhưng người thứ ba lại dùng cái chết để ép buộc, cuối cùng dưới sự đòi hỏi của ông cụ Thi, ông ta đành phải bất đắc dĩ cưới đối phương.

Không bao lâu sau đó, người thứ ba sinh được một đứa con trai và được ông cụ Thi đặt tên là “Hạo” (*sáng), hy vọng nó sẽ có một cuộc đời quang minh bằng phẳng, giống như là trăng sáng trên không trung.

Đứa trẻ đó chính là Thi Hạo hiện tại.

Mặc dù Trịnh Giải Nguyên không trải qua tình huống hỗn loạn khi đó nhưng lại biết không ít. Đồng thời dưới nhiều năm được bố mẹ truyền thụ cho, cậu đã hình thành một tư duy cố hữu. Trước khi tiến vào trong tiệc rượu, cậu đã chú ý đến “ông dượng trước cặn bã” trong miệng của mẹ cậu trong số các khách mời và cậu bé nhỏ bên người đối phương.

Vốn cậu đang không chắc chắn, bây giờ nghe Thi Hạo tự giới thiệu xong. Họ “Thi” à, vậy là chắc chắn rồi.

“Mày là con trai của con gõ* kia à?” Trịnh Giải Nguyên nghiêng đầu, dùng giọng nói non nớt của trẻ con hỏi câu hỏi đầu tiên khi gặp Thi Hạo.

*là con đ* mà bọn mình để thế kia cho lịt xự.

Câu nói này đã trực tiếp bóp chết hi vọng le loi có thể làm bạn của hai người, đồng thời đốt lên ngọn lửa chiến tranh kéo dài mười mấy năm giữa họ.

“Cậu nói gì?” Thi Hạo híp mắt, siết nhẹ hai tay lại.

Trịnh Giải Nguyên đứng dậy, nhả hạt anh đào trong miệng ra lòng bàn tay rồi ném lên bàn trà.

“Mẹ mày giành chồng của dì tao…” Cậu không hề sợ hãi dùng ngón trỏ chỉ Thi Hạo rồi lại chỉ vào mình: “Cho nên mẹ mày là con gõ.” Cuối cùng chỉ Thi Hạo.

Cậu còn chưa dứt lời thì biểu cảm Thi Hạo đã trở nên dữ tợn, rồi bỗng nhiên nhào về phía Trịnh Giải Nguyên như một con nghé giận dữ, ấn cậu vào trong ghế sô pha.

Không có gì khác nhau.

Người này và anh em họ của gã đều xem thường gã, cũng xem thường mẹ gã.

Thi Hạo không hề nương tay, hai người xông vào đánh nhau làm các cậu bé khác ở đây sợ hãi theo, động tĩnh ấy nhanh chóng làm cho người lớn để ý.

Hai người bị tách ra, mặt mũi sưng vù, mỗi người đều bị phê bình không nhẹ. Cậu hai nhà họ Thi ngoài mặt thì khách sáo, không ngừng nói là do con mình sai, đợi đến khi quay lại trong xe thì mặt sầm xuống.

“Thứ nhà giàu mới nổi, không có giáo dục.” Ông ta cởi cà vạt, mặt nặng nề, liếc con mình một lát rồi nói giọng lạnh lùng: “Hiếm khi đưa mày ra ngoài một chuyến, mày xem mày đã làm chuyện tốt gì kìa? Không ra cái gì, cũng không biết mẹ mày dạy mày như thế nào nữa…”

Thi Hạo cúi gằm mặt xuống, im lặng chịu nghe bố mắng, không giải thích gì cho mình.

Mấy tháng sau, Thi Hạo được đưa đến học ở trường học quốc tế nổi tiếng ở thành phố Hồng. Thật trùng hợp, Trịnh Giải Nguyên cũng cùng trường với gã. Oan gia ngõ hẹp, từ đây bắt đầu mở ra câu chuyện hai người làm đối thủ một mất một còn với nhau suốt mười mấy năm.

Thứ Trịnh Giải Nguyên thích, gã đều muốn giành: Phụ nữ, xe, danh dự. Chỉ cần Trịnh Giải Nguyên tức đến thở hổn hển, có tốn nhiều công sức cũng đáng.

Dần dần, đối phó với Trịnh Giải Nguyên đã thành thói quen. Một khoảng thời gian mà không trêu chọc đối phương, Thi Hạo cứ cảm thấy thiếu gì đó, toàn thân không thoải mái.

Mười hai năm, từ bảy tuổi đến mười tám tuổi, hai người đối chọi với nhau gay gắt suốt mười hai năm. Mãi đến khi tốt nghiệp trung học, đi học đại học khác, mối nghiệt duyên làm cho người ta nghẹt thở này mới có một cái kết.

Nhưng tiệc vui chóng tàn, sau khi tốt nghiệp đại học, hai người đều chọn về lại thành phố Hồng, về trụ sở của gia tộc. Thành phố Hồng tuy có mấy chục triệu người nhưng trung tâm thành phố thì chỉ có chừng đó. Hai người lại ở cùng khu, nơi thường đến trùng nhau rất nhiều nên khó tránh được việc gặp nhau.

Vào sinh nhật 22 tuổi của Trịnh Giải Nguyên, hai người lại gặp nhau.

Thi Hạo và bạn cùng nhau đến quán bar tiêu khiển, kết quả quán bar đã bị Trịnh Giải Nguyên bao hết. Nếu như trong quá khứ, chỉ cần nói vài câu độc địa làm cho Trịnh Giải Nguyên nổi trận lôi đình là Thi Hạo đã thấy thỏa mãn, chuyện này cũng coi như xong.

Kết quả ngày đó trùng hợp như thế nào lại có thêm Tang Niệm.

Thi Hạo với Trịnh Giải Nguyên là nước lửa khó chung, là kẻ thù từ trước đến nay. Hai người kết oán từ nhỏ, có cái để dựa vào. Nhưng với Tang Niệm, Thi Hạo lại ghét anh mà không có lý do gì.

Không biết từ khi nào mà người này đã xuất hiện ở bên cạnh Trịnh Giải Nguyên. Rõ ràng gia thế cũng không quá khủng nhưng lại có thể làm cho Trịnh Giải Nguyên chấp nhận nghe theo sai khiến của anh. 

Trịnh Giải Nguyên không ai bì nổi kia lại trở thành tay sai của người khác? Thi Hạo không tài nào hiểu được, đồng thời cảm thấy mình cũng bị hạ giá theo.

“Đủ rồi, Thi Hạo.” Tang Niệm chắn giữa Trịnh Giải Nguyên và Thi Hạo, ngăn cản hai người tiếp tục xung đột.

Thi Hạo bật cười, trong lòng cảm thấy khó chịu hơn: “Làm gì đấy, thật sự cho rằng mình là anh lớn rồi à? ĐM mày bớt ra lệnh cho tao đi. Trịnh Giải Nguyên chấp nhận làm chó của mày chứ tao thì không.”

Thật buồn nôn. Ra vẻ bảo vệ cho ai nhìn? Trịnh Giải Nguyên trốn ở đằng sau lưng người đàn ông khác như một con cừu con, thật là buồn nôn.

“Mày nói ai là chó! ĐM mày mới là chó, mẹ mày là con chó cái ngàn người ngủ, vạn người ôm, mày nghĩ được nhà họ Thi nhận về thì mày là thiếu gia thật hả? Có CC! Mày với mẹ mày mãi mãi đéo là cái gì hết!” Trịnh Giải Nguyên không nén được cơn giận muốn vượt qua Tang Niệm để với tới Thi Hạo, đầu ngón tay quơ quơ tạo ra mấy cơn gió nhẹ ở trước mặt Thi Hạo.

Não của Thi Hạo ngay lập tức nổ đùng một cái. Trịnh Giải Nguyên thật sự rất biết cách làm tổn thương gã, dù là quá khứ hay hiện tại.

Gã mãi mãi không thể trở thành thiếu gia thật sự như bọn họ, gã mãi mãi không là cái gì. Dù gã có đối đầu với Trịnh Giải Nguyên như thế nào thì trong mắt đối phương, gã chẳng qua chỉ là hạng tôm tép đang tác oai tác quái thôi.

Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, đồng loại sẽ chỉ làm bạn với đồng loại.

Trong chốc lát, hiện lên cảnh lần đầu gặp Trịnh Giải Nguyên tại tiệc rượu nhiều năm trước, đủ loại chuyện gặp phải mấy năm nay vì thân thế, sự ghét bỏ của bố, sự buồn rầu của mẹ – những cảm xúc chồng chất đã lâu cùng nhau bộc phát làm Thi Hạo liều lĩnh tuyên chiến luôn.

“Tránh ra!” Gã trừng mắt với Trịnh Giải Nguyên, dáng vẻ hận không thể ăn hết máu thịt của cậu.

“Đừng có đi về phía trước nữa, tao sợ mày sẽ không có kết thúc tốt đẹp đâu.” Tang Niệm chống tay lên ngực gã, nhắc nhở.

Thi Hạo thu tầm mắt lại, nhìn chằm chằm Tang Niệm, giận quá hóa cười: “ĐM! Được. Vậy tao đánh cả mày luôn!” Gã cố ý khích cho Tang Niệm tức giận, nói những câu đâm chọt: “Nghe mấy con từng lên giường với mày nói trên người mày từ trên xuống dưới, lưng, eo, mông đều có sẹo bỏng do thuốc lá, khi còn bé bị bảo mẫu ngược đãi à? Đáng thương ghê. Mày có biết bọn tao nói gì sau lưng mày không? Mẹ tao có không tốt cũng vẫn đỡ hơn hai đứa có mẹ sinh mà không có mẹ dạy như tụi mày.”

Đồng tử Tang Niệm co lại, không còn tỉnh táo, bàn tay đặt ở ngực Thi Hạo biến thành nắm chặt vạt áo của gã, vung nắm tay đấm một quyền thật mạnh vào cằm gã.

Thi Hạo không chịu yếu thế, chụp lấy tay anh, đá một phát vào đầu gối anh. Hai người cùng nhau ngã ra đất, Tang Niệm thừa cơ nắm lấy chai rượu vang trên bàn, đập vào đầu của Thi Hạo trong giây phút gã ngã xuống.

Máu hòa cùng với rượu chảy đầy nửa đầu Thi Hạo. Tang Niệm bóp lấy cổ gã, trong mắt toàn là sát khí.

Trán và khóe mắt Thi Hạo đau đớn vô cùng nhưng vẫn không ngừng khiêu khích: “Mày giỏi thì giết tao đi!”

Tang Niệm nghe vậy thì mặt mày lập lức nhíu lại, sức trên tay càng nặng hơn.

Thi Hạo dần dần ngạt thở, tiếng động bên tai trở nên mơ hồ, giống như bị một cục bông ngăn cách. Tiếng thét chói tai, tiếng la giận dữ kèm theo tiếng nhạc ồn ào vẫn đang tiếp tục, tạo nên hỗn loạn tưng bừng.

Ngay trong lúc đang hỗn loạn cực độ này, giọng của Trịnh Giải Nguyên lại chui vào trong tai của Thi Hạo như vừa mới vượt qua trở ngại trùng trùng, mở cửa VIP ra.

“ĐM, ĐM mày điên rồi!” Trịnh Giải Nguyên tay không nắm lấy mảnh vỡ của chai rượu vào lúc nó sắp đâm vào cổ Thi Hạo, không quan tâm đến góc cạnh sắc nhọn của nó.

Máu ấm áp chảy lên môi, vào trong miệng. Thi Hạo khẽ mỉm cười, không hiểu tại sao Trịnh Giải Nguyên lại muốn cứu gã.

“Mày cười cái đéo gì!” Trịnh Giải Nguyên đau đến nhăn mày, run rẩy hít vào một hơi, dùng sức kéo Tang Niệm ra khỏi người Thi Hạo, miệng kêu: “Buông ra! Buông ra, Tang Niệm!”

A, có lẽ là không phải cứu gã mà chỉ là vì không muốn Tang Niệm bị mất nửa đời sau vì giết gã thôi. Thi Hạo ngồi dậy, vừa che cổ ho khan vừa nhìn hai người trước mắt thầm nghĩ.

“Tắt nhạc! Ôm đầu ngồi xuống!” Không biết là ai báo án mà vào lúc này đột nhiên có một nhóm người mặc đồng phục cảnh sát xông tới.

Máu trên đầu không ngừng chảy, Thi Hạo thử đứng dậy vài lần nhưng đều thất bại vì quá choáng váng.

“Này, đừng nhúc nhích…” Ban đầu Trịnh Giải Nguyên đã ngồi xuống, thấy Thi Hạo như vậy mà còn đứng lên thì định đi về phía gã, nhưng lại bị một cảnh sát gần đó hiểu lầm, dùng gậy cảnh sát đè cậu xuống đất.

Một bên mắt của Thi Hạo toàn là máu nên không thấy rõ, bên mắt còn ổn nhìn Trịnh Giải Nguyên ở trên đất, vô cùng khó hiểu.

“Anh đẹp trai, anh mau giúp nó gọi xe cứu thương đi. Nó chảy nhiều máu quá!” Trịnh Giải Nguyên nằm rạp trên đất, cổ cũng không động đậy được, cũng không nhìn thấy Thi Hạo.

Tại sao? Thi Hạo hoảng hốt nghĩ.

Rõ ràng là Trịnh Giải Nguyên chà đạp ý tốt của gã trước nên gã mới bắt đầu báo thù, nhưng tại sao cậu cứ luôn ra vẻ như toàn là gã gây chuyện. Khi còn bé còn được đáp lại một cách ngang hàng, bây giờ thì đã hoàn toàn là đơn phương khiêu khích, địch ý đơn phương từ một bên. Dường như… Trịnh Giải Nguyên chỉ coi gã như là một con chó dại đuổi theo mãi không chịu bỏ.

Tại sao?

Không có tư cách làm bạn, ngay cả làm kẻ thù cũng không được sao?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play