Trịnh Giải Nguyên chưa bao giờ quan tâm đến việc làm ăn của nhà họ Trịnh, cũng không đến phiên cậu quan tâm. Vì vậy nên khi bỗng nhiên nghe nói công ty sắp không xong rồi, cậu vừa hoang mang vừa sợ hãi.
Trịnh Tứ Hải vứt một câu “Việc này để bố nghĩ cách, không cần con quan tâm.” xuống rồi quay đầu đi nước ngoài. Trịnh Giải Nguyên cũng không muốn quan tâm, nhưng chủ nợ lại không tha cho cậu. Bọn họ không tìm ra Trịnh Tứ Hải cũng chỉ có thể tìm cậu, hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác gọi hỏi khi nào Trịnh Tứ Hải về, không nhận điện thoại thì đến nơi ở của cậu để chặn cậu lại, làm cho cậu có nhà nhưng không thể về, chỉ có thể ở khách sạn bên ngoài.
Bố sẽ về thật ư? Đây là chạy trốn rồi… Trịnh Giải Nguyên nghĩ như vậy vô số lần rồi lại từ bỏ. Nếu ngay cả cậu cũng không tin Trịnh Tứ Hải thì trên thế giới này sẽ không còn ai tin ông ta nữa.
Khi trong nhà còn chưa xảy ra chuyện gì, Trịnh Giải Nguyên được Trịnh Tứ Hải che chở, tiêu tiền như nước, thỏa sức hưởng lạc. Bây giờ xảy ra chuyện, cậu thật sự không thể chỉ lo cho bản thân mình, xem như chưa xảy ra chuyện gì được.
Cậu bắt đầu nhờ vả khắp nơi, hi vọng công ty nhà mình vẫn còn có thể trở mình. Nhóm người đầu tiên cậu nghĩ tới là những người mà cậu gọi là “bạn bè”. Nhưng những người bạn đó sau khi uống rượu, ăn cơm của cậu xong thì không có sau đó nữa, có người thậm chí còn block cậu luôn.
Trịnh Giải Nguyên lớn như vậy rồi mà lần đầu tiên trải qua cảm giác bị người ta ghét, tinh thần sa sút vô cùng. Sau mấy ngày rầu rĩ, cậu quyết định nhờ mẹ cậu giúp đỡ.
Vốn cậu định nhờ mẹ cậu nghĩ cách giúp cậu, phân tích xem công ty còn cứu được không, sẵn tiện được an ủi luôn. Không ngờ vừa mở cửa, người đi ra là Lư Tuế mặc áo choàng tắm.
Lư Tuế vừa thấy cậu thì bất giác siết chặt áo choàng tắm trên người, che lại cơ ngực vốn lộ ra một nửa.
“Ai mà đến muộn thế?” Tân Hòa Tử cầm một chai rượu vang nhìn về phía cửa. Bà mặc váy ngủ ren, tóc nửa khô.
Trong nháy mắt đó Trịnh Giải Nguyên nghĩ rất nhiều chuyện. Không có ngoại lệ, những suy nghĩ đó đều chạy về phía của cùng một kết luận – cậu là một thằng ngu.
Sao cậu có thể ngốc như vậy, làm anh em với nhân tình của mẹ cậu? Sao cậu có thể ngốc như vậy, không hề nghi ngờ mẹ cậu và Lư Tuế chút nào? Sao cậu có thể ngốc như vậy, còn cảm thấy thằng khốn này không tệ?
Trong tiếng thét chói tai của Tân Hòa Tử, Trịnh Giải Nguyên lao đến như mãnh thú, đè Lư Tuế xuống đất đánh một trận.
“Dmm!”
Lư Tuế che mặt ôm đầu, từ đầu đến cuối không hề đánh trả. Trịnh Giải Nguyên đỏ mắt, vừa đánh vừa mắng, giận đến mức đầu óc choáng váng.
“Dừng tay, đủ rồi! Đừng đánh nữa!” Tân Hòa Tử ở bên cạnh vô cùng sốt ruột. Mắt thấy nếu đánh tiếp Lư Tuế có thể sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng, dưới tình thế cấp bách, bà giơ chai rượu vang trong tay lên đổ xuống đầu Trịnh Giải Nguyên.
Hiệu quả của việc này cao ngang với việc đổ một chậu nước đá, đổ đến mức làm cho Trịnh Giải Nguyên lạnh thấu tim, nắm đấm cũng ngừng lại giữa không trung.
Cậu không dám tin ngẩng đầu nhìn về phía Tân Hòa Tử, trong mắt đầy vẻ tổn thương.
“Con là con của mẹ, mẹ giúp nó mà không giúp con?”
“Con vừa vào cửa đã đánh người ta mà còn lý lẽ?” Tân Hòa Tử giận dữ nói.
“Mẹ già rồi còn bao nuôi trai trẻ, mẹ còn lý lẽ ư?” Trịnh Giải Nguyên nổi giận đứng dậy.
Tân Hòa Tử bị cậu làm cho vô cùng tức giận, cầm bình rượu chỉ vào cửa nói: “Ra ngoài!”
Trịnh Giải Nguyên lau rượu trên mặt, hai má căng lên, hung hăng trừng Lư Tuế trên mặt đất rồi xoay người đi.
Trịnh Giải Nguyên đi đến quán bar mình thường đi, vừa ngồi xuống gọi chén Whisky thì phát hiện biểu cảm của nhân viên phục vụ rượu hơi kì lạ, hỏi ra mới biết thì ra Thi Hạo cũng tới, đang đánh snooker ở tầng hai.
Đúng là nhà dột mà còn gặp mưa, dây gai bị đứt trúng đoạn mỏng manh, ngày nào mà không trùng hợp được mà cứ phải là hôm nay?
Cả thân sũng rượu vang này, bị Thi Hạo nhìn thấy không biết sẽ cười cậu như thế nào.
Cậu đứng dậy định đi nhưng đã muộn.
“Cậu Trịnh, anh Thi mời ạ.” Nhân viên phục vụ đi xuống từ tầng hai, chặn cậu lại.
Trịnh Giải Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai. Dưới ánh đèn lờ mờ, cậu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một người đang ngồi trên ghế sô pha, dựa vào lan can sắt nhưng không thấy rõ liệu có phải là Thi Hạo hay không?
Nếu chưa bị phát hiện thì đi hay ở đều là quyền của cậu. Nhưng một khi bị phát hiện rồi, đi cũng không còn là đi mà là “trốn”, mà chạy trốn xưa giờ chưa bao giờ là tác phong của cậu.
Lúc Trịnh Giải Nguyên lên tới lầu hai thì thấy Thi Hạo đang ngồi một mình trên chiếc ghế dài bên cạnh cầu thang. Gã mặc toàn màu đen, gần như là hòa cùng một thể với đêm tối.
Toàn bộ tầng hai hẳn đã được Thi Hạo bao trọn, chỉ có gã và mấy người bạn đang chơi snooker.
Thi Hạo thấy bạn mình nhìn thấy Trịnh Giải Nguyên cũng không có ý định vây lại nhiều chuyện mà vẫn ai chơi phần nấy, tỏ vẻ rất thức thời.
“Tìm tao làm gì?” Trịnh Giải Nguyên đút tay vào trong túi áo khoác, đứng trước mặt Thi Hạo, không khách sáo hỏi.
Thi Hạo lắc lắc ly rượu Whisky trong tay, đá va vào thành ly, phát ra tiếng kêu lanh canh.
“Nghe nói nhà mày có chút chuyện cần hỗ trợ.”
Trong giới này mà xảy ra chuyện thì người trong giới nhất định sẽ là những người nhận được tin trước tiên. Thật ra chuyện mắt xích tài chính của nhà họ Trịnh xảy ra vấn đề sớm đã không còn là bí mật gì, chí ít đối với Thi Hạo mà nói thì không phải là bí mật.
“Thế nào, muốn xem chuyện đáng cười của tao à? Xin lỗi, làm mày thất vọng rồi, tao vẫn còn ổn lắm.” Bên trong là áo len màu vàng, vệt rượu vang rất rõ ràng. Cho nên trước khi Trịnh Giải Nguyên lên lầu đã kéo khóa áo lên đến tận cổ. Chỉ cần không xích lại gần ngửi tóc cậu thì sẽ không phát hiện cậu bị một chai Penfolds xối ướt sũng.
“Tao có thể giúp mày.” Thi Hạo nói.
“Mày giúp tao?” Trịnh Giải Nguyên cười: “Mày muốn giúp tao kiểu gì?”
“Chuyện nhà mày như củ khoai lang nóng bỏng tay, tao dám nói hiện tại trừ nhà họ Thi ra không ai giúp nổi. Mày muốn tìm người khác hỗ trợ, không bằng tìm tao.”
Đương nhiên Trịnh Giải Nguyên sẽ không tin gã dễ dàng như thế, nhưng cậu cũng hơi do dự. Thành phố Hồng lớn như vậy, cậu quả thật đã không thể tìm ai được nữa. Ngay cả Tang Niệm cậu cũng đã tìm, kết quả bị Đường Tất An thông báo Tang Niệm vì cơ thể không khỏe nên không tiện nghe điện thoại của cậu. Cậu muốn hỏi thêm thì đối phương chỉ ấp úng nói Tang Niệm cãi nhau nhỏ với người trong nhà, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể liên lạc với cậu được.
Trịnh Giải Nguyên chưa từng nghi ngờ là Tang Niệm đang tìm cớ. Nếu Tang Niệm không muốn giúp cậu thì sẽ từ chối thẳng, tuyệt đối không bảo Đường Tất An đến đuổi cậu. Ngay cả điện thoại cũng không trả lời được, việc này cho thấy rõ rằng anh xảy ra chuyện thật.
“Mày đồng ý giúp tao? Cái giá phải trả là gì?” Trịnh Giải Nguyên đương nhiên sẽ không cho rằng Thi Hạo tốt bụng như vậy, sẽ giúp cậu mà không cần trả giá gì.
Thi Hạo uống một ngụm rượu, cong khóe môi nói: “Làm chó của tao, gọi là đến ngay.”
Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý là Thi Hạo sẽ không thả quả rắm nào thơm, nhưng Trịnh Giải Nguyên vẫn không nhịn được mà mắng: “Đm mày mới là chó đấy!”
Khóe môi Thi Hạo trề xuống, biểu cảm trở nên lạnh lùng.
Trịnh Giải Nguyên không chờ tiếp nữa, xoay người định đi. Một giây sau, sau lưng cậu vang lên giọng nói âm hồn bất tán của Thi Hạo.
“Xem ra mày cũng không thật lòng muốn cứu công ty nhà mày. Đáng thương cho bố mày, tuổi đã cao mà còn phải rời khỏi quê hương trốn nợ, không biết đời này có thể trở về không. Mày là con trai duy nhất của ông ta, rõ ràng có cơ hội giúp mà lại vì không bỏ xuống được lòng tự tôn mà bỏ qua cơ hội tốt, đẻ mày còn không bằng đẻ cục xá xíu…”
Không thể không nói Thi Hạo thật sự rất hiểu uy hiếp của Trịnh Giải Nguyên ở đâu – người nhà chính là uy hiếp lớn nhất của cậu.
Hai tay nắm lại nhét vào trong túi, Trịnh Giải Nguyên nhếch môi, dừng chân lại.
Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng làm chuyện gì làm cho bố cậu tự hào, đã vậy còn luôn gặp rắc rối làm bố cậu phải chùi đít cho. Bây giờ bố cậu già rồi, chuyện thế này, chẳng lẽ cậu có thể ngồi yên không để ý, thấy chết mà không cứu sao?
Dù không biết Thi Hạo có nói thật hay không nhưng hiện tại cậu đã cùng đường mạt lộ, không có ai để nhờ giúp đỡ nữa.
Nếu là giả thì nhiều nhất là bị Thi Hạo đùa giỡn một lần, nếu là thật, thì công ty nhà cậu coi như được cứu rồi.
Đánh cược một lần đi.
“Được rồi.” Trịnh Giải Nguyên nghiến răng một cái, xoay người, quay lại trước mặt Thi Hạo: “Tao làm chó của mày, mày cứu công ty nhà tao.”
Thi Hạo nhìn thẳng vào Trịnh Giải Nguyên, không nói gì cả, nhìn đến mức làm toàn thân cậu không thoải mái.
“Nhìn…” Nhìn cái rắm.
“Chó thì phải có dáng vẻ của chó. Chủ nhân cho ăn gì cũng phải chấp nhận vô điều kiện.” Thi Hạo đưa cái ly trong tay về phía Trịnh Giải Nguyên: “Uống.”
Ai muốn uống nước miếng của mày!
Trịnh Giải Nguyên siết chặt nắm đấm, lòng tràn đầy căm ghét. Nhưng vì bố, vì công ty, cậu vẫn nhẫn nhịn tiến lên, nhận cái ly trong tay Thi Hạo.
Lúc cậu khom lưng, Thi Hạo ngửi thấy mùi keo xịt tóc trộn với rượu vang kì lạ. Ánh mắt gã hướng xuống, nhìn thấy vết bẩn màu đỏ trên cổ áo len lộ ra khỏi áo khoác.
Đây là đi đâu bị dội rượu vang đầy người đây? Ánh mắt Thi Hạo lạnh lùng.
Gã dời chén rượu đi. Trịnh Giải Nguyên bắt hụt, chưa đợi cậu mắng, vạt áo của cậu đã bị Thi Hạo nắm được.
“Đm mày làm gì?” Thân thể không khống chế được mà chúi về phía trước. Trịnh Giải Nguyên khó khăn chống bàn trà, tức giận ngẩng đầu.
Mấy người đánh snooker nghe thấy động tĩnh thì nhao nhao nhìn sang bên này. Thi Hạo lại không để ý, cũng không vì thế mà buông Trịnh Giải Nguyên ra.
“Há miệng.” Gã ra lệnh.
Gã cầm cục đá trong ly rượu đưa đến bên môi Trịnh Giải Nguyên, đầu ngón tay không ngừng đè lên, có ý gì thì thể hiện rõ ràng hết ra bên ngoài.
Vì là chó nên phải biết ngậm đồ ăn từ trong tay chủ nhân.
Ngón tay Trịnh Giải Nguyên bấu chặt mép bàn trà, tức giận đến toàn thân run rẩy.
Thi Hạo liếc nhìn cậu, không thu tay lại, cũng không thúc giục. Cục đá dần tan ra, làm ướt đầu ngón tay gã.
Hai người giằng co một lát, cuối cùng vẫn là Trịnh Giải Nguyên chấp nhận.
Cậu hung tợn cắn một cái lên trên ngón tay Thi Hạo, ngậm lấy cục đá, cũng ngậm lấy ngón tay của Thi Hạo.
Từ đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại trơn ướt, kèm với cơn đau dần dịu lại. Bản thân Thi Hạo cũng nuôi một con Doberman, nên gã biết phải uốn nắn con chó hư có thói quen cắn chủ nhân như thế nào – không được rút tay, không được lùi bước, mà thò ngón tay vào trong khoang miệng của nó, làm nó sợ sự xâm nhập của con người.
Khi cảm giác được ngón tay Thi Hạo chẳng những không rút ra mà còn thăm dò vào sâu bên trong vòm miệng của cậu, thậm chí muốn đâm vào trong cổ họng, Trịnh Giải Nguyên vô ý thức lùi về phía sau, trong lúc bối rối cậu vô ý nuốt cả cục đá.
Trịnh Giải Nguyên đẩy Thi Hạo ra, sắc mặt khó coi quỳ trên đất nôn một trận, chỉ chốc lát sau đã nôn ra một đống thứ dơ bẩn và cả cục đá.
Cảm giác ngạt thở biến mất, cậu há to miệng thở hổn hển, nhất thời cơ thể mềm nhũn không đứng dậy nổi.
“Bẩn quá.”
Một đôi giày da màu đen sáng loáng xuất hiện trong tầm mắt cậu, Trịnh Giải
Nguyên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thi Hạo với khuôn mặt chán ghét.
“Điện thoại.” Thi Hạo duỗi tay về phía cậu.
Trịnh Giải Nguyên lấy mu bàn tay lau miệng, rồi cố ý dùng cái tay đó lấy điện thoại ra đưa cho gã.
Thi Hạo nhíu mày nhưng vẫn nhận lấy.
“Đây là số điện thoại của tao, sau này tao gọi mày nhất định phải nhận. Dù là đang ở đâu, làm gì, tao gọi là phải đến ngay, biết chưa?” Lưu số điện thoại xong, Thi Hạo trả lại điện thoại cho Trịnh Giải Nguyên.
Trịnh Giải Nguyên cầm lại điện thoại, âm thầm trợn trắng mắt, ngoài miệng thì yếu ớt nói: “Biết rồi.”
Thi Hạo nhẹ nhàng giơ ngón tay lên, kêu lên với những người còn lại: “Đi đây.”
Mấy người vốn đang đánh snooker cũng không hẹn mà cùng buông cây cơ và ly rượu xuống, không nói câu nào mà đi theo gã xuống lầu.
Sau khi đoàn người Thi Hạo đi rồi, lầu hai chỉ còn lại một mình Trịnh Giải Nguyên. Cậu nghỉ ngơi một lát rồi lảo đảo đứng dậy, mắt nhìn dãy số vừa mới được thêm vào điện thoại, nhếch miệng, đổi tên Thi Hạo thành “Chó”.
☁️
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT