Căn phòng này nát quá. Trịnh Giải Nguyên mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà loang lổ vàng trên đầu và đèn trần kiểu cũ không biết đã được bao nhiêu năm rồi, trong đầu không khỏi hiện lên câu nói nọ.

Sau đó cậu đột nhiên mở mắt ra, hốt hoảng đứng dậy từ trên chiếu tatami. Mờ mịt một lát, mãi đến khi phát hiện Tang Niệm đang ngủ, mày nhíu chặt ở bên cạnh, cậu mới đưa tay ôm trái tim đang đập thình thịch, thả lỏng cơ bắp căng cứng trên người.

Sợ chết mất, còn tưởng lại bị tên tâm thần Thi Hạo kia trói đến nhà ma nào chứ.

Trịnh Giải Nguyên thầm cảm thấy may mắn, vừa hướng mắt lên thì đúng lúc đối mặt với Kỷ Thần Phong vừa mới rửa mặt xong đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Kỷ Thần Phong nhìn cậu, không nhúc nhích. Cậu vừa tỉnh, hơi say rượu, đầu óc suy nghĩ chậm chạp, nhất thời cũng không nhúc nhích.

Cũng may dù hôm qua cậu có say nhưng vẫn nhớ rõ đoạn đối thoại với Tang Niệm.

Cậu và Tang Niệm quen nhau mấy chục năm, chưa hề nghi ngờ xu hướng tính dục của đối phương. Từ bề ngoài đến tính cách, Tang Niệm đều là loại đàn ông thẳng đến không thể thẳng hơn. Thậm chí cậu còn từng nghe mẹ cậu kể lại một tin đồn liên quan đến Tang Niệm, vì trông anh quá thẳng nên mấy mẫu nam trong công ty của Hứa Tịch dù thèm nhỏ dãi anh cũng không dám tùy tiện thể hiện ra ngoài, sợ bị anh đánh.

Sau khi nghe thấy tin đồn này, Trịnh Giải Nguyên cũng không hề thấy nó lố lăng chút nào. Thậm chí cậu còn có thể tưởng tượng khi Tang Niệm phát hiện ra có người đàn ông nào dám để ý anh thì sẽ dùng biểu cảm chán ghét như thế nào mà dẫm đối phương dưới lòng bàn chân làm nhục.

Cho nên đối với người có thể thành công bẻ cong Tang Niệm, còn bẻ cong hoàn toàn, không để lại chỗ trống như thế, trong lòng Trịnh Giải Nguyên thật ra là tò mò nhiều hơn kinh ngạc.

Chẳng trách trước đó khi cậu gặp được bác sĩ thú y ở khách sạn, biểu cảm của Tang Niệm hơi là lạ, còn có vị bác sĩ để lại dấu hiệu trên khóe môi Tang Niệm… Nghĩ thế nào cũng chỉ có thể là người trước mắt này thôi.

“Xin chào, xin chào, xin chào…” Trịnh Giải Nguyên đứng dậy, nhiệt tình cầm tay Kỷ Thần Phong, nhỏ giọng tự giới thiệu: “Tôi là Trịnh Giải Nguyên, bạn của Tang Niệm, cậu gọi tôi A Nguyên là được.”

Kỷ Thần Phong liếc nhìn Tang Niệm còn đang ngủ, thoáng bắt tay với Trịnh Giải Nguyên rồi buông ra.

“Kỷ Thần Phong, Tang Niệm…” Cậu ta dừng lại, dường như không biết giới thiệu mình như thế nào.

“Tôi biết, tôi biết, Tang Niệm đã nói với tôi rồi.” Trịnh Giải Nguyên nhanh chóng nói tiếp: “Cậu là bạn trai cậu ấy đúng không?”

Vừa nói xong, không biết có phải là ảo giác của Trịnh Giải Nguyên hay không. Kỷ Thần Phong, người mà ban đầu cậu còn cảm thấy cậu ta hơi đề phòng cậu đã lập tức trở nên dịu dàng và thu lại những gai băng nhọn vô hình quanh người cậu ta.

“Rửa mặt trước đi. Trong nhà vệ sinh có bàn chải và khăn mặt mới, cậu cứ yên tâm dùng.” Kỷ Thần Phong nở một nụ cười nhẹ với cậu.

Với Trịnh Giải Nguyên, việc cậu không thích nhất là suy nghĩ một chuyện quá kĩ, vậy nên mới bị bố cậu nói là không hợp làm kinh doanh. Muốn được cậu thích thì thậm chí không cần phải cho cậu quá nhiều món đồ đắt tiền, chỉ cần một nụ cười, một cái khăn, một cây bàn chải, cậu sẽ thả lỏng phòng bị với đối phương ở trong lòng ngay.

Đánh răng rửa mặt xong, Trịnh Giải Nguyên đi ra khỏi nhà vệ sinh. Cậu thấy trên chiếc bàn thấp nhỏ đã được đặt hai ly sữa bò, trên đĩa còn có một chồng bánh mì nướng được cắt thành hình tam giác xếp gọn gàng, đã phết sẵn mứt hoa quả.

Kỷ Thần Phong ngồi xếp bằng ở một bên bàn thấp, thấy cậu đi ra thì ra hiệu cho cậu ngồi xuống dùng bữa.

Chẳng trách Tang Niệm lại thích người này. Trịnh Giải Nguyên cầm sữa bò ấm trong tay, thầm nghĩ. Cậu ta thật biết chăm sóc người khác.

Nếu nói khi nãy tiến độ chinh phục cậu của Kỷ Thần Phong còn là 40% thì hiện tại thanh tiến độ đã không ngừng tăng cao với tốc độ tên lửa, mỗi một giây lại tăng nhiều hơn giây trước.

Trước đó, Trịnh Giải Nguyên có từng nghĩ “Liệu có phải là Tang Niệm nhất thời thấy lạ muốn thay đổi khẩu vì từ phụ nữ chân dài đổi thành đàn ông chân dài không”, sau khoảng thời gian tiếp xúc ngắn ngủi với Kỷ Thần Phong thì cậu đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn.

Đối với Tang Niệm từ nhỏ đã lớn lên một mình, mê mẩn sự ấm áp khi được quan tâm chu đáo và tinh tế như thế thật sự là một chuyện quá bình thường.

Huống chi là…

Trịnh Giải Nguyên vừa ăn bánh mì vừa đánh giá Kỷ Thần Phong ở phía đối diện.

Thật ra cậu ta cũng rất đẹp trai.

“Hèn gì sao cậu ấy lại đột nhiên quan tâm con rùa đó, nói muốn đem nó đi khám, rõ ràng trước đó ngày nào cũng ngóng trông nó chết sớm một chút. Thì ra đi khám là tiện đường, thăm cậu mới là chủ yếu.” Trịnh Giải Nguyên không khách sáo cầm sandwich trong đĩa để lấp cái dạ dày trống rỗng.

“Tại sao trước đó lại ngày ngày trông ngóng nó chết sớm một chút?” Kỷ Thần Phong đẩy đĩa lại gần cậu hơn, đè giọng xuống rất thấp, còn nhẹ hơn Trịnh Giải Nguyên rất nhiều, như là sợ đánh thức Tang Niệm.

“Vì nó là do bạn gái cũ của cậu ấy tặng, oa bạn gái cũ của cậu ấy dữ lắm, khi mắng người có thể mắng người nửa tiếng từ tiếng Trung sang tiếng Anh không lặp từ nào…”

Trịnh Giải Nguyên giống như một cái máy hát được bật lên, có thể nói là biết gì nói nấy với Kỷ Thần Phong, ngay cả khúc mắc năm đó của Tang Niệm với con chó Thi Hạo kia cũng kể hết ra không hề giữ lại.

“Sẹo trên lưng cậu ấy là sao?” Nghe Trịnh Giải Nguyên kể lại, Kỷ Thần Phong nhạy bén bắt lấy một trọng điểm khác trong những chuyện năm xưa.

Tại sao Tang Niệm lại để ý sẹo trên người mình như thế? Những cái sẹo đó do ai để lại? Tại sao Tang Niệm lại gọi đối phương là “người đàn bà xấu xa”?

“Sẹo trên lưng?” Trịnh Giải Nguyên chần chừ một lát rồi nghiêng người về phía trước, đưa tay che bên môi lại, thần bí nói: “Tôi nói nhỏ cho cậu biết, cậu ấy rất để ý những vết sẹo đó…”

Nói về chuyện bảo mẫu ngược đãi thì lại phải nói tại sao Tang Niệm bị giao cho bảo mẫu trông, nói tại sao cho bảo mẫu trông thì phải kể lại chuyện mẹ cậu khó sinh qua đời. Trịnh Giải Nguyên kể hết những chuyện mình có thể kể, cố gắng khuếch đại Tang Niệm thành một cậu bé tội nghiệp cha không thương mẹ không yêu, từ nhỏ đã không được trải qua ấm áp, ngay cả chó lang thang bên đường cũng may mắn hơn cậu mấy phần.

Kỷ Thần Phong nghe Trịnh Giải Nguyên kể xong thì hạ mắt xuống im lặng thật lâu, mãi mới mất tập trung nói cảm ơn với cậu.

“Không cần cảm ơn, đều là người một nhà cả mà.” Trịnh Giải Nguyên cầm ly sữa bò lên, nghiêm túc kính bên kia, nói: “Sau này có chuyện gì cứ hỏi tôi.”

Kỷ Thần Phong cười cười, cũng giơ ly lên.

Tang Niệm tỉnh lại vào lúc này.

Cậu khẽ động đậy, Kỷ Thần Phong liền phát hiện, dừng động tác lại và Trịnh Giải Nguyên cũng nhanh chóng nhìn sang đó.

“Tang Niệm, nắng đã chiếu đến mông rồi, mau dậy ăn sáng đi.” Trịnh Giải Nguyên nói.

Bị tư thế ngủ không tốt của Trịnh Giải Nguyên ảnh hưởng, tối qua Tang Niệm mơ thấy ác mộng cả đêm, căn bản không ngủ ngon chút nào. Trông anh còn giống say rượu hơn Trịnh Giải Nguyên.

Anh đỡ trán ngồi dậy, vẻ mặt nặng nề, trên mặt viết đầy “Khó chịu vì mới rời giường”.

Kỷ Thần Phong dời mắt, nhấp một hớp trong ly sữa bò, đưa túi đựng bánh mì nướng bên bàn cho Trịnh Giải Nguyên: “Cậu ăn nữa không?”

Chuyện Kỷ Thần Phong là một người có thể làm bạn bè chí cốt không chỉ xuất phát từ kết quả quan sát cả một buổi sáng của Trịnh Giải Nguyên mà còn là sự tin tưởng với mắt nhìn người của Tang Niệm.

Cậu nói Kỷ Thần Phong là “người một nhà” rồi thật sự đối xử với cậu ta như đối xử với Tang Niệm, bởi vậy vào lúc chọn quà sinh nhật cho Thi Hạo, cậu cũng nghĩ đến cậu ta đầu tiên.

“Chó gì?” Bệnh viện thú cưng mà Kỷ Thần Phong làm việc cho bình thường cũng có bán đồ của thú cưng, một loạt kệ hàng dựng ở chỗ cửa, bên trên rực rỡ muôn màu, diện tích không lớn nhưng kiểu dáng, chủng loại rất phong phú.

“Doberman.” Trịnh Giải Nguyên ước lượng chiều cao nửa thân người: “Khoảng năm mươi kilogam, hơn ba tuổi, ngầu lắm.”

Kỷ Thần Phong chỉ mấy cái vòng cổ hợp yêu cầu bên trên kệ hàng, nói: “Hẳn Doberman trưởng thành có thể mang được những cái này.”

Trịnh Giải Nguyên nhìn một chút, cuối cùng chọn được một cái vòng cổ đinh tán màu đen lấy cảm hứng từ Punk.

Hai người bọn họ, một người là quá thoải mái không cảm thấy gì, một người là không có quá nhiều kinh nghiệm tương quan nên không cảm thấy gì, phối hợp với nhau rồi chọn quà sinh nhật cho Thi Hạo – một cái vòng cổ cho chó. Lúc tính tiền, Trịnh Giải Nguyên còn đặc biệt bảo y tá ở quầy lễ tân tìm một cái hộp đẹp một chút để đựng vào.

“Tối nay Tang Niệm ở cùng một chỗ với cậu à?” Kỷ Thần Phong đưa Trịnh Giải Nguyên ra ngoài, trông như lơ đãng hỏi.

“Đúng thế, bọn tôi sẽ đi tham gia tiệc sinh nhật của Thi Hạo.” Trịnh Giải Nguyên không hề giấu diếm: “Đêm nay cậu có rảnh không? Hay là đi với bọn tôi, chỉ hai bọn tôi đi thì trong lòng vẫn không an tâm lắm. Cậu không cần đi vào, chờ ở trong xe thôi, lỡ chúng tôi bị bắt lại ở trong thì cậu cũng tiện cứu viện.”

“Cứu viện?” Kỷ Thần Phong nghe cậu nói như vậy, còn tưởng là cậu đang chừa lại một cách vẹn toàn.

“Báo cảnh sát á.” Trịnh Giải Nguyên nói.

Kỷ Thần Phong hơi nhíu mày, vừa mới yên tâm, giờ lại lo lắng trở lại.

“Tôi đi với các cậu.” Hắn nói với biểu cảm nghiêm túc.

☁️ 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play