Vào buổi chiều gặp Trịnh Giải Nguyên, Thi Hạo vừa mới tham gia một salon xăm nghệ thuật do bạn tổ chức – nói về hình xăm nghệ thuật – salon giảng về hình xăm nghệ thuật, nắm tay dạy mọi người luyện tập trên da heo.

Vì trong phòng ấm áp nên cả salon đều tràn ngập mùi thối của thịt tươi.

Ban đầu gã không có hứng thú với thứ này, thay vào đó một người bạn là con của đại cổ đông của nhà họ Thi. Sau khi ông cụ Thi mất rồi, vì nội dung không thể tưởng tượng nổi của bản di chúc mà giữa các phe phái trong nội bộ tập đoàn họ Thi nảy sinh một vài biến động không thể lường trước. Các cổ đông vốn có thái độ sống chết mặc bay, không tham dự tranh đấu nhất thời trở thành miếng bánh ngon mà ai cũng muốn cất trong túi.

“Tôi thấy cậu có vẻ là hứng thú thật, cho cậu bộ công cụ này. Tôi mới lấy được, chưa làm hỏng đâu.” Trước khi đi, tên con trai của cổ đông kia đưa một bộ công cụ xăm cho Thi Hạo thật.

Dù trong lòng Thi Hạo không hề thèm muốn bộ công cụ này của hắn nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra ngạc nhiên.

“Món này đúng là rất thú vị, tôi có định nghiên cứu sâu thêm một chút rồi lần sau lại nói chuyện với anh tiếp.” Gã cười, nhận hộp kim loại đối phương đưa tới rồi xoay người đi về phía bãi đỗ xe. Ngay giây sau khóe môi gã đã hạ xuống, lười giả vờ.

Bên ngoài chỉ biết là lần này bên cậu hai Thi được chia cho không ít di sản chứ không biết dù ông cụ Thi đã lớn tuổi nhưng cũng không già đến mức hồ đồ, không cho con trai thứ bao nhiêu cổ phần. Đa số chỉ là tiền mặt và bất động sản, người nắm giữ cổ phần chân chính là Thi Hạo.

Ai cũng không biết Thi Hạo đã làm được bằng cách nào. Người được cho rằng đã bị loại từ sớm kết quả lại nhảy vọt lên trở thành người nắm giữ cổ phiếu nhiều thứ hai trong tập đoàn trừ cơ cấu bên ngoài, đồng thời còn có một phiếu nắm quyền phủ quyết. Anh cả nhà họ Thi đến lúc này vẫn thấy mình như đang nằm mơ, không rõ cha mình trước khi chết đã lên cơn điên gì.

Thi Hạo thô bạo ném đồ ra sau cốp xe rồi lái xe chạy đến một nhà hàng Michelin ở trong trung tâm thành phố, cùng đi ăn tối với một vị cổ đông khác.

Hai người nói dò đông một câu, tây một tây. Bản thân đều không nhắc đến chuyện công ty, cứ thế kéo dài đến hơn mười một giờ. Nhân viên phục vụ không dám giục, đứng bên cạnh tăng ca với bọn họ luôn. Cuối cùng là Thi Hạo không kéo dài nổi nữa, đứng dậy tính tiền, kết thúc bữa tối dài dằng dặc này.

Từ phòng ăn đi ra, Thi Hạo đứng ven đường đốt một điếu thuốc, định hết cơn thèm thuốc thì đi lấy xe. Vừa hút điếu thứ nhất thì nghe thấy sau lưng có tiếng người vừa quen thuộc vừa xa lạ truyền đến.

“Anh còn uống được… Chúng ta… Chúng ta đi đâu uống đây?”

Thi Hạo xoay đầu lại liền thấy Trịnh Giải Nguyên lảo đảo dựa vào một người phụ nữ.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy ngắn bó sát màu đen, thể hiện không sót chút nào dáng người có lồi có lõm của mình. Trên mặt trang điểm đậm, dấu vết chỉnh sửa rõ ràng, là dáng vẻ của mấy người được gọi là “KOL” lúc này.

Ba năm đã qua nhưng phẩm vị của tên khốn này vẫn không thay đổi, không phải là KOL thì là sao nhỏ. Thi Hạo nhìn Trịnh Giải Nguyên uống say không còn biết trời trăng gì, nghĩ thầm.

“Ai, anh nặng quá đi.” Người phụ nữ gắt giọng: “Đi đến nhà em đi, nhà em có chai rượu không tệ, nhất định anh sẽ thích.”

Nhà hàng ở khu vực phồn hoa trong trung tâm thành phố, bên cạnh có quán bar nổi tiếng uy tín lâu năm của thành phố Hồng. Trịnh Giải Nguyên là khách VIP của bọn họ, trước kia Thi Hạo cũng hay đi. Tất cả nhà hàng Trịnh Giải Nguyên thích đi, gã đều hay đi.

Mỗi lần gặp nhau ở các nhà hàng khác nhau đều không có ngoại lệ, bên người Trịnh Giải Nguyên sẽ luôn có rất nhiều nam nữ vây quanh, đa số là khác nhau.

Thi Hạo ghét nhất là nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cậu, hận đến tận xương tủy.

“Nhà cô? Cô… là ai vậy?”

“Hì hì, dù sao cũng không phải là người xấu…”

Trịnh Giải Nguyên càng đi càng gần với người phụ nữ. Lúc đi ngang qua người Thi Hạo, gã trừng mắt nhìn cậu. Một tay cầm điếu thuốc, gã thở ra một làn khói trắng, tay còn lại thì bắt lấy cánh tay của Trịnh Giải Nguyên đang rời đi ở trước mắt.

Cơ thể của Trịnh Giải Nguyên vốn đã mềm nhũn, bị gã kéo một cái thì trực tiếp ngã lệch lên trên người gã, người phụ nữ cũng suýt nữa bị kéo ngã theo.

“Ôi anh làm gì thế?” Người phụ nữ đứng vững lại, hằm hằm nhìn Thi Hạo.

Thi Hạo ôm Trịnh Giải Nguyên, hỏi cô: “Cô biết cậu ta à?”

Thi Hạo vốn hay sầm mặt, sau khi gầy đi thì càng hiếm khi cười. Vừa hỏi đã tỏa ra khí thế của lão đại xã hội đen, làm cho người phụ nữ hơi sợ hãi.

“Đương, đương nhiên là biết. Anh ấy là bạn trai tôi, tôi có thể không biết à?”

Thi Hạo nói: “Cho cô một cơ hội, lặp lại lần nữa.”

Người phụ nữ giật thót, không dám nói gì. Trực giác nói cho cô biết người đàn ông trước mắt này không dễ chọc.

Được rồi, kẻ ngốc chỗ nào cũng có, không cần phải nắm lấy người này không buông.

Người phụ nữ cố tỏ ra mạnh mẽ mắng một câu “Thần kinh”, rồi đi như chạy trốn.

Vất vả lắm mới nhét được Trịnh Giải Nguyên vào hàng ghế sau, Thi Hạo kéo cà vạt, cởi hai nút áo trên cùng ra rồi ngồi tại ghế lái thở ra một hơi thật dài.

Gã ngồi trong xe tầm mười phút, chỉ ngồi quan sát Trịnh Giải Nguyên ở đằng sau thông qua kính chiếu hậu, càng nhìn càng bực bội.

Từ đầu Trịnh Giải Nguyên chỉ ngủ đến nỗi bất tỉnh nhân sự, như là người chết vậy.

Thi Hạo nghiến răng đấm một phát lên tay lái rồi khởi động xe, chở Trịnh Giải Nguyên ra khỏi nội thành, đi về hướng biệt thự của nhà họ Thi ở ngoại ô.

Trịnh Giải Nguyên mơ màng cảm giác mình đang dựa vào một tấm đệm mềm mại, bên người là một lò lửa cháy hừng hực, sau lưng thì được mát xa dễ chịu.

Nơi này… trang trí thật đặc biệt.

Cồn làm giác quan của cậu bị oxi hóa, làm cậu không tài nào cảm nhận được một cách chính xác các loại tín hiệu do cơ thể phát ra. Kim xăm hạ xuống da, thuốc màu được đổ lên. Lẽ ra phải cảm thấy nhói nhói nhưng cậu lại cảm thấy tê tê, giống như có ai đang phục vụ spa cho cậu vậy.

Chỉ tỉnh lại một lát ngắn ngủi, cậu lại nhắm mắt lại ngủ say.

Mở mắt ra lần nữa là vì lạnh quá nên tỉnh.

Củi lửa trong lò sửa âm tường đã tắt ngúm. Cậu hất miếng vải trắng ra nhổm dậy, quan sát hoàn cảnh xung quanh rồi giật nảy mình. Khắp nơi toàn là tro bụi, đồ dùng trong nhà được phủ loại ga giống như loại đắp trên người cậu, mặt tường lốm đốm.

Đây là nơi nào, nhà ma à?

Cậu mờ mịt đứng dậy, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không nghĩ ra được tại sao mình lại đến đây.

“Có ai không?” Cậu hét lên hai tiếng nhưng không có ai trả lời.

Lạnh quá. Sợ run cả người, cậu đắp ga giường kín người, bắt đầu tìm đồ của mình ở khắp nơi.

Cậu tìm khắp biệt thự nhưng không thấy đồ mình đâu. Trông ra ngoài cửa sổ thì thấy quang cảnh hoang vu, đừng nói là người, ngay cả cái máy bay cũng không thấy bay qua. Điều may mắn duy nhất là vẫn còn điện thoại, có thể gọi điện thoại cầu cứu.

Nhưng cũng chỉ còn 2% pin, cũng không biết có đủ gọi một cuộc không.

Vào thời điểm này, đương nhiên cậu sẽ không chọn những đứa bạn xấu không đáng tin cậy.

“Tang Niệm, mau đến cứu tao! Không biết thằng khốn nào nhét tao vào một chỗ khỉ ho cò gáy, còn trộm đồ của tao…” Trịnh Giải Nguyên chỉ kịp nói những điều quan trọng: “Điện thoại của tao sắp hết pin. Tang Niệm, cứu!”

Cậu nhiều bạn như vậy nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Tang Niệm là người khi thấy cậu cầu cứu sẽ không cảm thấy cậu đang đùa.

“… Gửi vị trí cho tao.” Quả nhiên, Tang Niệm nghe vậy thì không nói nhảm một câu, nhanh chóng nghĩ cách giúp cậu.

“Tao biết mà… Anh em tốt!” Vào giờ phút này, Trịnh Giải Nguyên giận tên khốn bỏ cậu ở đây bao nhiêu thì cũng cảm kích Tang Niệm nghĩ cũng không cần nghĩ mà đến cứu cậu ngay bấy nhiêu.

Không bao lâu sau khi gửi vị trí cho Tang Niệm, màn hình điện thoại của cậu liền tối sầm. Cậu choàng ga giường ngồi yên trên thảm, cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua, muốn tìm ra ai muốn hại cậu nhưng hết hai tiếng mà vẫn không thu hoạch được gì.

Cậu không thấy cơ thể có chỗ nào khó chịu, không đau không ngứa nên liền cho rằng đối phương chỉ lấy quần áo của cậu đi, muốn xem cậu mất mặt. Nếu Tang Niệm không nói cho cậu biết thì cậu cũng không biết khi nào mình sẽ phát hiện ra bí mật ở sau lưng.

Khi cậu nhìn thấy năm chữ cái đỏ tươi ở sau lưng mình, chuyện lúc nãy còn chưa có manh mối lập tức đã có mục tiêu rõ ràng.

BITCH… Người sẽ ác nghiệt tới mức xăm từ này lên người cậu chỉ có một người.

Trịnh Giải Nguyên nghiến răng đập vỡ gương trong toilet: “Dmm!”

Thi Hạo, mày xong đời rồi!

Từ khi có cái hình xăm quái quỷ đó, Trịnh Giải Nguyên cũng uống rượu ít lại. Thứ nhất là sợ uống say rồi lại bị trói đưa đến rừng sâu núi thẳm một cách khó hiểu, thứ hai cũng sợ người ta phát hiện sau lưng mình có chữ “BITCH” – Đm người bình thường ai lại xăm cái này?

Ba ngày trước, cậu không rảnh đi tìm Thi Hạo tính sổ mà tra tư liệu khắp nơi xem làm sao để xóa hình xăm trên người đi. Tra được là có thể xóa bằng laser, còn chưa kịp vui thì thấy nói màu đỏ là khó xóa nhất, làm bảy tám lần cũng chưa chắc hết, mà còn để lại sẹo.

Đm để lại cái sẹo chữ “BITCH” không phải là bằng không à? Đm, sau này làm sao cậu tán gái đây?

Trịnh Giải Nguyên vứt chuột, hận đến nghiến răng.

Không thể nào tiếp thu được sự thật mấy chữ này có thể sẽ ở với cậu cả đời. Ba ngày sau, ngày nào cậu cũng gần như phát điên tìm Thi Hạo khắp nơi, muốn giết gã. Nhưng không biết là do Thi Hạo tránh cậu hay do hai người thật sự không có duyên mà trong ba ngày cậu đều không gặp được gã lấy một lần.

Đến ngày thứ bảy, giao thừa, Tang Niệm đính hôn. Theo lý Tang Niệm và Thi Hạo từng có khúc mắc, dù có mời người nhà họ Thi thì Thi Hạo cũng nên tránh đi mới đúng. Kết quả là Trịnh Giải Nguyên lại nhìn thấy gã ở trong đám người.

Cái này có thể nói là đi mòn giày sắt tìm không ra, bỗng nhiên ngừng lại thì người lại tự đến trước mắt.

Trịnh Giải Nguyên lập tức nổi giận đùng đùng, đi qua kéo tay Thi Hạo lại, sợ đối phương lại chạy trước mắt cậu.

“Mày qua đây cho tao!” Cậu hạ giọng, kéo Thi Hạo đi ra ngoài trước mắt khách mời.

“Làm gì mà lôi lôi kéo kéo?” Vừa mới ra ngoài, Thi Hạo đã bị khí lạnh ở bên ngoài làm cho lạnh run, hất tay Trịnh Giải Nguyên ra.

“Mày không biết tại sao tao tìm mày à?” Trịnh Giải Nguyên quay lại nguýt gã một cái, nói: “Tốt nhất là mày đi theo, đừng ép tao đánh mày ở đây.” Nói xong cậu tiếp tục nhanh chân đi về phía trước.

Thi Hạo nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của cậu, khinh thường giật giật khóe miệng rồi cất bước đuổi theo.

“Tao không biết thật, rốt cuộc mày có chuyện gì?”

Trịnh Giải Nguyên vừa quay đầu nói chuyện với gã vừa đi vào trong vườn hoa: “Tuần trước, người trói tao lại mang đến căn nhà ma trên núi kia không phải là mày à?”

Thi Hạo kinh ngạc nói: “Mày bị trói thì liên quan gì đến tao?”

“Mày đừng có giả ngây thơ, tao biết là mày. Cái biệt thự đó tao điều tra rồi, chính là tài sản của nhà họ Thi bọn mày. Bây giờ mày nói chuyện ngày hôm đó không liên quan đến mày, Đm mày lừa ai vậy?”

Đi đến một góc vườn hoa, thấy có mấy cây long não rậm rạp che khuất, Trịnh Giải Nguyên bèn dừng lại, chọn nơi này làm nơi nói chuyện rõ ràng với Thi Hạo.

“Trừ mày ra thì nhà họ Thi còn có ai hận tao như vậy đâu? Đm mày có nói với người khác chuyện mày làm chuyện đó… trên người tao…” Cậu lấy ngón trỏ chỉ vào Thi Hạo uy hiếp, lại không nói ra được từ nọ.

“Cái gì? Trên người mày làm sao?” Thi Hạo cười như không cười nhìn cậu.

Trịnh Giải Nguyên rùng mình trước nụ cười của gã. Ba năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cảm giác chó dại dù đã được chữa khỏi bệnh dại, không còn tùy tiện cắn người linh tinh nữa nhưng lại càng biến thái hơn là sao?

“Trước đó tao kệ mày, mày còn tưởng tao sợ mày à?” Trịnh Giải Nguyên nắm lấy vạt áo gã, mặt lộ vẻ tức giận.

“Thích quà không?” Thi Hạo hoàn toàn không né tránh, nụ cười trên khóe miệng thậm chí còn không yếu đi chút nào.

“Đm!”

Trịnh Giải Nguyên không nén nổi cơn giận, đang muốn vung nắm đấm thì từ sau lưng, cách đó không xa bỗng vang lên tiếng giẫm lên tuyết đọng.

Cậu giật mình, vội để tay xuống rồi nhìn về phía phát ra tiếng động, phát hiện lại là Tang Niệm và… bác sĩ thú y của cậu ấy?

“Tang Niệm?”

Bác sĩ thú y cũng không quay đầu lại mà rời đi luôn, Tang Niệm bị Trịnh Giải Nguyên gọi thì dừng bước.

“Xin lỗi, làm phiền hai người nói chuyện.” Tang Niệm nhìn về phía bọn họ, nở một nụ cười miễn cưỡng, sắc mặt rất khó coi.

Trịnh Giải Nguyên không hề cảm giác được có gì lạ, cậu chạy về phía Tang Niệm: “Quấy rầy hay không cái gì, có gì để nói với loại người như nó đâu. Những gì nó nợ tao nhất định sẽ phải trả lại, chẳng qua hôm nay là ngày đại hỉ của mày nên tạm tha nó trước, lần sau tao lại tìm nó tính sổ.”

Lại là như thế này. Đôi mắt Thi Hạo trở nên hơi u ám.

Rõ ràng vừa mới tức giận muốn đánh gã như vậy, thấy Tang Niệm xong thì cái gì cũng quên.

Gã làm gì với cậu cũng không bằng Tang Niệm vẫy tay với cậu.

Chậm rãi rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá ra châm lửa, Thi Hạo phun khói trắng rồi hỏi Tang Niệm: “Hôm nay cậu rất bận nhỉ. Đó là ai vậy?” Gã cầm điếu thuốc, chỉ vào bóng lưng sắp biến mất.

Gã không ngu ngốc đến nỗi không nhìn ra được vấn đề ở trong này như Trịnh Giải Nguyên.

Vào ngày đính hôn, Tang Niệm lại dây dưa, lén lút với một người đàn ông ở trong rừng cây… Thú vị, rất thú vị.

Tang Niệm nghe vậy thì ánh mắt trở nên sắc bén, trong nháy mắt dựng hết gai nhọn trên thân lên.

“Là một người không cần mày phải hao tâm tổn trí.”

Nếu anh vẫn là Tang Niệm của ngày thường thì sẽ diễn một chút, tỏ ra mình không quan tâm. Nhưng anh hiển nhiên đã sốt ruột đến váng đầu, mất tỉnh táo, chỉ lo lắng muốn Thi Hạo biết đó là người mà gã không thể đụng vào được, mà lại quên mất Thi Hạo có tính chống đối, căn bản sẽ không nghe lời anh.

“Đi thôi, đi thôi.” Trịnh Giải Nguyên giục giã: “Ở ngoài lạnh chết mất.”

Thi Hạo đứng trong đống tuyết, đưa mắt nhìn Tang Niệm và Trịnh Giải Nguyên đi xa dần.

Một ngày nào đó, gã sẽ giành lấy.

Chậm rãi phả ra một làn khói từ trong miệng, Thi Hạo xoay lưng về phía hai người đang bị bóng trắng bao phủ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play